Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 279 - Chuyện khuê phòng



Chương 279 - Chuyện khuê phòng



Chương 279: Chuyện khuê phòng
“Biết ạ, mọi người vẫn nói cô ấy là giáo viên xinh nhất trường cấp hai bọn cháu, cô ấy sao vậy?”
Nghe thấy những lời cô giáo xinh đẹp nhất cấp hai, bà Trương có chút không phục, bà ấy cảm thấy cô giáo Giang Hựu Đào này càng xinh đẹp hơn.
Bà ấy đè giọng của mình đến thấp nhất.
“Nhà bà ở sát phòng của thằng nhóc Cố Hán Thân nhà họ Cố.”
“Đêm tân hôn, cô ta một chân đá thằng nhóc nhà họ Cố xuống giường, cô ta còn mắng chửi Cố Hán Thân thô bỉ, cả người cứng như sắt, cộm đến trên người cô ta phát đau.”
“Nếu không sao thằng nhóc nhà họ Cố suốt đêm đi mất.”
Đột nhiên nghe được bí sự khuê phòng của người ta, mặt Giang Hựu Đào đỏ lên.
Ánh mắt cô nhìn bà Trương sáng lấp lánh, hy vọng bà ấy nói tỉ mỉ hơn một chút, nhưng mạch não của bà Trương không cùng cô đồng bộ, trái lại nói sang một chuyện khác.
“Cũng không biết bà vợ Cố Lương Tài sao lại nhìn trúng cô gái này, nếu nói xinh đẹp cũng chỉ thế mà thôi, lúc cô ta ở trường học, tác phong không tốt, cùng mấy nam sinh mắt đi mày lại.”
“Các cháu đừng quá thân thiết với cô ta, nếu không ngày nào đó cô ta gặp báo ứng, các cháu lại bị liên lụy.”
Bà Trương thật đúng là nhìn không vừa mắt Lâm Mạn Nhu, trước không nói tác phong của cô ta có vấn đề, đêm tân hôn, nếu cô chướng mắt chồng mình, sao còn muốn gả, gả đến đây rồi còn nói những lời nhục nhã người ta.
Còn luôn mặc màu trắng, giống như mặc áo tang vậy, đen đủi.
Bà ấy sợ thanh niên trí thức Giang Hựu Đào này không biết lòng người, qua lại gần với Lâm Mạn Nhu, đến lúc đó xảy ra chuyện cũng không biết tìm ai khóc.
Giang Hựu Đào thật đúng là một lời khó mà nó hết.
Ngay cả đêm tân hôn bị ghét bỏ như vậy, chồng trước vẫn có thể sống với Lâm Mạn Nhu, thật đúng là một chút tôn nghiêm cũng không có.
Quả thật không thông minh.
Theo đạo lý mà nói không thể như vậy, không phải lại một người đáng thương bị cốt truyện khống chế đấy chứ.
Ở một điểm dừng chân ngoài biên cảnh, một người quân nhân đang ngủ trưa, anh ta mở choàng mắt, từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, anh ta nhìn xung quanh, ánh mắt nghi ngờ.
Một lúc sau, anh ta xoay người xuống giường, mở ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy một phong thư, hôm qua lúc nhìn thấy bức thư này, anh ta còn thấy cảm động, lúc này vẻ châm chọc chậm rãi che kín toàn bộ đáy mắt.

Thời gian dần dần trôi qua, bà Trương là một người cực kỳ nhiệt tình.
Ngày hôm sau đó bảo con mình đưa một xe than đá lớn cho bọn họ, cùng với củi lửa đám người Vương Thiện Hỉ mang đến giúp, đủ cho bọn họ đốt một mùa đông.
Giang Hựu Đào và bà Trương qua lại càng lúc càng thân, hai nhà gặp mặt thân thiết như người một nhà, chỉ mình Vương Lập Xuyên là đau khổ.
Bà Trương rất kỳ vọng vào cậu bé, cậu bé ở trường học tập thôi chưa đủ, về nhà còn phải đến nhà Giang Hựu Đào học thêm một tiếng.
Cô dạy văn và cô dạy toán cùng ở một nhà, thằng bé muốn đổi một chỗ thở dốc cũng không có.
Vương Lập Xuyên cực kỳ tuyệt vọng.
Ngay trong lúc Vương Lập Xuyên tuyệt vọng, Tảo Hương đón trận tuyết đầu tiên.
Giang Hựu Đào giống như thường lệ mở cửa, nóc nhà đình viện đều trắng xóa một mảnh, tuyết rơi lả tả giữa sân.
Từ Mãn Thu từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cầm ba củ khoai đỏ.
“Buổi sáng lúc em đi vệ sinh phát hiện tuyết rơi, chạy nhanh vào bếp nướng mấy củ khoai, sáng nay chúng ta ăn khoai lang đỏ nhé.”
Sau khi Từ Mãn Thu đến công xã thì không về nữa, giống như tiểu nha hoàn chăm sóc ẩm thực và cuộc sống hàng ngày cho Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi không vui vì cô bé làm nhiều như vậy, mấy lần nhiều lời cô nhóc còn nước mắt lưng tròng, giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi vừa thấy vậy cũng tùy cô bé.
Cô bé ở đây sẽ an toàn hơn, bọn họ cũng yên tâm, dù sao điểm thanh niên trí thức bên kia không quá an toàn, nhiều lão lưu manh, sợ ngày nào đó bọn họ đi tìm Từ Mãn Thu, lại nghe thấy tin tức cô bé bị gả cho lão độc thân nào đó.
Vậy bọn họ sẽ đau lòng chết đi được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận