Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 490 - Đánh



Chương 490 - Đánh



Chương 490: Đánh
Nếu không phải sau này cô ta học được tự mình nấu ăn, cô ta và em trai đã sớm chết đói.
Kiếp trước Giang Mẫn đã nấu cơm đủ, sau khi trọng sinh cô ta không muốn tới gần nhà bếp, cô ta từng mở miệng thề, cả đời này không vào phòng bếp nữa.
Sau khi mua được côn trùng nhỏ khống chế người ta, Chu Ngọc Dĩnh giống như hầu hạ tổ tông hầu hạ bọn họ.
Giang Mẫn đã quen thời gian được hầu hạ, cô ta không muốn trải qua cuộc sống khi còn bé như đời trước.
“Chị Ngọc Dĩnh, chị Ngọc Dĩnh, em sai rồi, em sai rồi, em chỉ tò mò lấy ra chơi một lát thôi, chị đừng đuổi bọn em đi, đừng đuổi bọn em đi.” Giang Mẫn chảy nước mắt nói.
Chu Ngọc Dĩnh nhìn thấy nước mắt của Giang Mẫn, trong đầu càng thêm tỉnh táo.
Cô ấy đi càng lúc càng nhanh hơn.
Mọi người xem náo nhiệt thậm chí muốn đi xem, Giang Hựu Đào cũng muốn, cô Trịnh đi tới bên cạnh cô:
“Cô Giang, tiết sau cô có tiết không? Chúng ta đuổi kịp cô Chu, đừng để cô ấy bị thua thiệt.”
Những lời này nhận được ủng hộ của các giáo viên không có tiết, Giang Hựu Đào lập tức nghiêm túc đồng ý với lời cô ấy nói:
“Cô Trịnh nói đúng, chúng ta đi thôi.”
Các giáo viên trong văn phòng lập tức đứng lên một nửa, bọn họ có người ôm tâm tư xem náo nhiệt, cũng có người ôm tâm tư giúp Chu Ngọc Dĩnh, dù sao nhà Chu Ngọc Dĩnh chỉ có mình cô ấy.
Tiết sau là tiết toán học của Cố Niệm Vi, cô ấy nhìn bóng dáng Giang Hựu Đào, tràn ngập hâm mộ.
Giang Hựu Đào giả bộ như không thấy, cô đuổi kịp bước chân của cô Trịnh.
Nhà Chu Ngọc Dĩnh cách trường trung học không xa, ngày hôm nay không phải cuối tuần, nhưng Giang Hằng đã trở về.
Công việc của anh ta là kế thừa từ cha anh ta, anh ta không có kỹ thuật gì, cũng không thích học, đến giờ thì đi làm, tan ca thì về nhà, đi muộn về sớm là chuyện thường, lãnh đạo trong cơ quan cũng mở một mắt nhắm một mắt với anh ta.
Dù sao Giang Hằng còn có em trai em gái phải chăm sóc, lúc trước cha anh ta cũng vì chuyện trong cơ quan mà xảy ra ngoài ý muốn.
Trước khi chuyển vào Chu gia ở, Giang Hằng đi muộn về sớm là vì nấu cơm cho em trai em gái, nhưng sau khi vào Chu gia ở, anh ta chỉ cần về nhà đợi ăn là được.
Chu Ngọc Dĩnh sẽ làm hết mọi việc trong nhà.
Giang Hằng nằm ở trong phòng nhỏ tầng một nhà Chu Ngọc Dĩnh, để tay dưới đầu suy nghĩ phòng này vẫn nhỏ hơn một chút, cũng không đủ sáng sủa.
Phòng của Chu Ngọc Dĩnh mới tốt, sáng sủa, phòng to, giường bên trong cũng rất to.
Nghĩ tới cái giường to kia, Giang Hằng không nhịn được nghĩ tới Chu Ngọc Dĩnh.
Làn da của Chu Ngọc Dĩnh trắng, dáng người đẹp, chỗ nên có thịt thì có thịt, tốt hơn quả phụ họ Lưu sau phố từng thông đồng với Giang Hằng nhiều.
Giang Hằng tưởng tượng tới cuộc sống tốt đẹp sau khi mình kết hôn vào Chu gia ở.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Giang Hằng tính toán thời gian, có lẽ là Chu Ngọc Dĩnh trở về.
Anh ta xuống giường, xoa nhẹ mắt mở cửa bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khi thấy Chu Ngọc Dĩnh xách Giang Mẫn trở về, vẻ mặt Giang Hằng không có chút thay đổi, chỉ khi thấy đám giáo viên sau lưng Chu Ngọc Dĩnh, mới nhíu mày.
“Ngọc Dĩnh, có chuyện gì thế? Tiểu Mẫn lại phạm sai lầm gì sao?” Giang Hằng đã coi như không thấy chuyện này, Giang Mẫn là con gái duy nhất trong nhà, khi cha mẹ anh ta còn sống đã chiều cô ta, nuông chiều cô ta toàn thân đều là tật xấu, anh ta là anh trai ruột có đôi khi còn không quen nhìn.
Nghĩ tới đây, Giang Hằng không khỏi cảm khái bạn gái của mình tốt, cô ấy kiên nhẫn đối với Giang Mẫn không kém gì đối với con mình.
Chu Ngọc Dĩnh nắm chặt lấy áo của Giang Mẫn, nhìn chằm chằm Giang Hằng: “Giang Mẫn trộm ngọc bội mẹ tôi để lại, anh biết không?”
Sắc mặt Giang Hằng không chút thay đổi, khi Chu Ngọc Dĩnh tìm ngọc bội anh ta đã đoán ra được ngọc bội bị Giang Mẫn lấy đi, dù sao trong ba anh em bọn họ, chỉ có Giang Mẫn có tật xấu móc trộm vặt.
“Chuyện này anh thật sự không biết. Tiểu Mẫn trộm đồ của em à, đứa nhỏ này đúng là học hư.” Sau khi Giang Hằng nói xong thì kéo Giang Mẫn tới gần, giơ cao tay vỗ vào mông Giang Mẫn: “Đã nói với em bao nhiêu lần, tay chân của em sạch sẽ một chút, sao em không nghe lời!”
Giang Mẫn khóc nức nở không thành tiếng.
Giang Hựu Đào cau mày.



Bạn cần đăng nhập để bình luận