Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 113 - Bực bội



Chương 113 - Bực bội



Chương 113: Bực bội
Lâm Vệ Hồng hoàn mỹ kế thừa tư tưởng của cha mẹ mình, rõ ràng là người bị hại trong quan niệm trọng nam khinh nữ, chờ đến khi sắp già rồi lại thành kẻ ủng hộ cho tư tưởng trọng nam khinh nữ đó.
Con dâu bà ta sinh ra cháu gái cả giống như cỏ dại ngoài ruộng, sinh cháu trai lại giống như một tiểu hoàng đế, nhà họ Triệu có đồ gì tốt đều đưa cho cháu trai của bà ta dùng trước.
Gần đây Lâm Vệ Hồng đang phát sầu vì cháu trai cục cưng của mình không thích ăn cơm.
Nhìn bánh quy mà Lý Vân Anh mang đến, Lâm Vệ Hồng vui vẻ.
“Hai cháu đều là bạn của Vi Vi, đến chơi là vui rồi còn mang quà cáp làm gì, nhanh vào nhà đi.”
Lâm Vệ Hồng nói xong nhận lấy túi trong tay Lý Vân Anh.
Đoàn người đi vào đông phòng của nhà họ Lâm, trên bàn giường đất ngồi một vòng người, Lâm Kiến Trung ở trong đó.
Nghe thấy có người đi vào, Lâm Kiến Trung nhìn ra cửa, nhìn thấy Cố Niệm Vi, anh ta làm ra dáng vẻ ngạc nhiên, sau đó sắc mặt anh ta nhu hòa hơn, hướng Cố Niệm Vi gật đầu.
Cố Niệm Vi lại làm như không thấy được anh ta, ngồi bên mép giường đất.
Sắc mặt Lâm Kiến Trung lập tức trầm xuống, tay cầm đũa cũng hơi dùng sức.
Lâm Vệ Hồng lại làm như không thấy được cảnh tượng này, nhiệt tình đón lấy đồ ăn con dâu bà ta mang đến bày lên bàn.
Bởi vì mời khách là kế hoạch định ra vội vàng, cho nên nhà Lâm Vệ Hồng không chuẩn bị được đầy đủ, trên bàn phần lớn là món chay, chỉ có một đĩa rau hẹ xào trứng gà, một đĩa thịt kho cải trắng xem như thức ăn mặn.
Đám người Lâm Văn Bình không ăn chung mâm với người lớn, Lâm Vệ Hồng sắp riêng một mâm dưới đất cho bọn nhỏ, trên đó không có thịt.
Lâm Văn Bình thấy thế không nói gì, cháu gái Lâm Vệ Hồng là Hoa Nữu Nhi đã sớm quen có đồ tốt không chia cho mình.
Lâm Văn Vinh lại bĩu môi, cực kỳ không vui, vừa ăn cơm, ánh mắt lại nhìn trên mâm cơm trên giường đất.
Đám người Giang Hựu Đào đã ăn cơm, chỉ động hai đũa rồi thôi.
Lâm Vệ Hồng còn đang nhiệt tình chiêu đãi bọn họ ăn cơm, Triệu Mãn Trụ uống rượu không nói một lời.
Lâm Vệ Hồng đã nhìn ra hứng thú của đám người Cố Niệm Vi không cao, bà ta đè nén cảm giác không vui trong lòng, cảm thấy mấy thanh niên trí thức này quá làm ra vẻ.
Bà ta có lòng tốt mời bọn họ ăn cơm, thế mà cơm cũng không muốn ăn.
Bà ta buông đũa xuống, vẻ mặt tươi cười hướng Cố Niệm Vi nói: “Vi Vi à, đây là cháu trai của thím, tên Lâm Kiến Trung, ngày thường thím vẫn nhắc qua thằng bé với cháu, Kiến Trung, đây là thanh niên trí thức Cố mà cô đã nói với cháu.”
Lâm Kiến Trung gật đầu, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Rất vui được làm quen.”
Lâm Vệ Hồng không đợi Cố Niệm Vi nói chuyện đã tiếp lời.
“Vi Vi này, không phải thím khoe khoang đâu, đứa cháu trai này của thím cực kỳ ưu tú, mới 30 tuổi đã làm doanh trưởng trong quân đội, quản vài trăm cấp dưới, nếu không phải cha mẹ thằng ba thật sự không ra gì, chưa đến hai năm lại được thăng chức.”
“Chẳng qua cháu yên tâm, mặc dù hiện tại thằng bé xuất ngũ, nhưng công việc rất ổn, là chủ nhiệm của hợp tác xã mua bán chúng ta…”
“Kiến Trung đối xử với vợ cũng rất tốt, nếu cháu theo thằng bé, bảo đảm việc gì cũng không cần cháu làm, cháu chỉ cần ở nhà hưởng phúc là được, mấy đứa nhỏ Văn Bình, Văn An, Văn Vinh, cháu cũng không cần quản, cho bọn nhỏ ăn no mặc ấm, không đánh chửi bọn nhỏ là được.”
“Còn về phần bà chị dâu kia của thím, cháu cứ xem như không tồn tại là được. Kiến Trung nói, chờ khi các cháu kết hôn, thằng bé lập tức chia nhà, đến lúc đó người nhà các cháu đến công xã ở, ai da, lập tức trở thành người thành phố.”
Lâm Vệ Hồng nói đến phía sau còn vỗ tay một cái, con dâu bà ta nghe thấy chia nhà chuyển đến công xã ở, trong ánh mắt nhìn Cố Niệm Vi tràn ngập hâm mộ như sắp tràn ra.
Lâm Vệ Hồng nói một tràng như vậy, nếu là cô gái chưa thấy qua thành phố, chắc chắn đã động lòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận