Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 614 - Bạn cùng phòng mới



Chương 614 - Bạn cùng phòng mới



Chương 614: Bạn cùng phòng mới
“Cô đã có chồng sắp cưới rồi ư?” Chung Linh Linh hỏi Hà Song Hỉ, hai bọn họ bằng tuổi, năm nay mới 17 tuổi.
Hà Song Hỉ nói:
“Đã có, khi tôi 15 tuổi đính hôn với anh ấy, hiện giờ anh ấy đang nỗ lực thi đại học. Năm nay anh ấy thi rớt, nhưng mà anh ấy vẫn tiếp tục cố gắng, sang năm anh ấy cũng muốn thi đỗ đến thủ đô.”
Nói tới chồng sắp cưới của mình, trên gương mặt Hà Song Hỉ tràn ngập vui mừng.
Trình Lâm Phương cũng hỏi: “Vậy nếu không thi đỗ thì sao?”
Hà Song Hỉ nói:
“Vậy cũng không sao, đợi chúng tôi tốt nghiệp thì về xây dựng quê hương. Bên chúng tôi quá nghèo, khắp nơi đều là núi, sau khi tôi thi đỗ đại học, các hương thân xung quanh đều đến thăm tôi.”
“Khi tôi đi ra khỏi nhà, thì có rất nhiều người đến tiễn tôi. Mãi đến khi tôi ngồi lên tàu hỏa, đều có người đi tiễn.” Hà Song Hỉ khịt mũi: “Cho nên tôi và chồng sắp cưới đều muốn trở về xây dựng quê hương.”
“Cha tôi nói, chúng tôi là Phượng Hoàng bay từ trong ổ núi ra, đợi học được bản lĩnh thì phải trở về.”
Chung Linh Linh và Trình Lâm Phương không nói chuyện, bọn họ chưa từng đến tỉnh Thải Vân, bọn họ cũng không tưởng tượng ra được đi ra khỏi nhà, lọt vào trong tầm mắt đều là núi cao, ngọn núi này cao hơn ngọn núi kia là có cảm giác gì.
Giống như một bài trong sách Giang Hựu Đào từng học ở trường cấp 2: Bên kia núi là gì? Tôi thật sự tò mò, mẹ nói bên kia núi là biển. Vì vậy tôi nỗ lực trèo qua đỉnh núi kia. Ở bên kia núi, vẫn là núi.
Tầng tầng lớp lớp, tầng tầng lớp lớp.
Cho dù đến thế kỷ 21, cho dù đến năm 2020, vùng núi Tây Nam vẫn có nhiều nơi rất nghèo, thậm chí năm hai không mười mấy còn có thôn không có điện.
Giang Hựu Đào bắt đầu kính nể Hà Song Hỉ: “Cố gắng lên.”
Hà Song Hỉ nở nụ cười:
“Cùng nhau cố gắng lên, cùng nhau cố gắng lên, hi vọng sau này các cô đến bên chỗ chúng tôi chơi, phong cảnh bên chúng tôi rất đẹp.”
Tỉnh Thải Vân vẫn luôn là tỉnh lớn về du lịch, Giang Hựu Đào tốt nghiệp xong công ty bọn họ tổ chức tới đó du lịch hai lần, cô rất thích bên đó, phong cảnh nhìn mãi đều không chán.
“Nhất định sẽ đi.”
Ký túc xá có 6 người tới, giữa trưa ăn cơm xong, mọi người không hẹn cùng nói về hai người khác.
“Ngày mai là đi học, sao bọn họ còn chưa tới?” Thư thông báo trúng tuyển đều dựa theo địa điểm gửi qua, ngay cả người của tỉnh Thải Vân đều tới, sao hai bạn cùng phòng khác vẫn luôn chưa tới?
“Buổi chiều Từ Mãn Thu ghé qua, ký túc xá bọn họ đã đủ 8 người, tất cả đều là cô gái khoa toán học, mấy ngày nay bọn họ tụ tập một chỗ, thảo luận đều là vấn đề toán học.
Từ Mãn Thu giống như con chuột rơi vào vạc dầu, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đến buổi tối ăn cơm, trời đã tối, ký túc xá của bọn họ mới có người tới.
Chỉ có một người đến, cô ta xách hai túi to, gương mặt mệt mỏi, Giang Hựu Đào nhận lấy túi khuân giúp cô ta.
Cố Niệm Vi thì rót cốc nước giúp cô ta, cô ta uống cạn hít sâu mấy hơi, mới giới thiệu bản thân với mọi người.
“Chào mọi người, tôi tên là Trương Lâm Tịch, là thanh niên trí thức từ Tương Tây đến tỉnh Liêu.”
Khi cô ta giới thiệu bản thân, Hệ Thống Ăn Dưa của Giang Hựu Đào bắt đầu có động tĩnh.
[Đinh… Giám sát thấy nữ chính số 15 Trương Lâm Tịch của “Sau khi xuyên việt, người đàn ông vạm vỡ sủng tôi thành cô vợ nhỏ nhỏ nhắn xinh xắn, đang truyền tống cốt truyện…]
Giang Hựu Đào giật mình, nghe thấy cái tên này, biết được đại khái quyển sách này nói về nội dung gì.
Ở trong khái niệm của Giang Hựu Đào, cô vợ nhỏ nhỏ nhắn xinh xắn nên là cô gái mảnh mai, nhìn bàn tay thô ráp cùng với đôi mắt tang thương của Trương Lâm Tịch xem, không phù hợp chút nào.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Giang Hựu Đào rất tò mò.

Sau khi chào hỏi với Trương Lâm Tịch xong, Giang Hựu Đào lập tức trở về giường, gấp không đợi nổi mở sách trên giá sách của hệ thống ra ăn dưa.
Sau khi Lục Phi Chương phục hôn với Lý Dung, quyển sách số 14 đã phủ bụi một nửa.
Giang Hựu Đào đã có kinh nghiệm, quyển sách này phủ bụi một nửa, thì biểu hiện thế giới nhỏ này đã vận hành ổn định lại.
Ánh mắt của cô nhìn về phía quyển sách số 15, đây là một quyển sách mặt bìa vẽ tay màu hồng phấn, một cô gái tết tóc mặc váy trắng nâng đóa hoa uất kim hương, cười vô cùng xinh đẹp, cánh hoa đầy trời bồng bềnh bên cạnh cô ta, chậm rãi rơi xuống.
Giang Hựu Đào mở xem nội dung.



Bạn cần đăng nhập để bình luận