Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 205 - Dấy lên tinh thần



Chương 205 - Dấy lên tinh thần



Chương 205: Dấy lên tinh thần
“Tôi muốn thi vào trường ở thủ đô, chúng ta cùng nhau nỗ lực.” Lời nói của Giang Hựu Đào làm Cố Niệm Vi quay đầu nhìn cô.
Lúc còn đi học, thành tích của cô ấy không tồi, sau khi rời khỏi ghế nhà trường nhiều năm lại bắt đầu học tập, Cố Niệm Vi cũng không biết lực chuyên tâm của mình như thế nào, nhưng cô ấy nhìn trong mắt Giang Hựu Đào dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Cố Niệm Vi cảm thấy lúc này đây dã tâm trong mắt của Giang Hựu Đào đốt sáng lên đêm đen, sáng hơn cả sao trên trời, cô ấy nghĩ, chắc hẳn cô ấy sẽ luôn nhớ đến buổi tối này, bạn tốt của cô ấy, chiến hữu của cô ấy, hẹn cô ấy cùng đi lên đỉnh núi đại học của tổ quốc.
Cố Niệm Vi cười đáp: “Được.”
Một đêm này, mỗi người trong điểm thanh niên trí thức đều không ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Vương Thiện Hỉ vội vàng ra cửa, đám người Giang Hựu Đào đi lột vỏ ma côn nhưng đều thất thần.
Lại tiếp tục lột vỏ ma côn hai ngày, ma côn đã bị lột vỏ gần hết, tiếp theo là bện dây thừng, làm đế giày gì đó, đám người Giang Hựu Đào không tham dự.
Trở lại điểm thanh niên trí thức, Vương Thiện Hỉ đã quay về, anh ta cũng mang theo tin tức ốt, anh ta chạy một chuyến đến trường cấp ba trên huyện thành, lại chạy đến trạm phế liệu trên đó, rốt cuộc cũng gom đủ sách giáo khoa cấp hai và cấp ba.
Nhân lúc trời còn chưa tối, Triệu Vinh Quang tìm mấy tấm ván gỗ ghép lại thành một cái bảng đen.
Cố Niệm Vi cống hiến ra hai lọ mực nước, mọi người hợp lực sơn đen bảng, Vương Thiện Hỉ lấy ra phấn mà mình mới mua được.
Bữa tối mọi người ăn qua loa, sau khi ăn xong lại ra bên ngoài làm bảng đen, trong lòng mọi người nôn nóng lại thất vọng, ai cũng không muốn đợi đến ngày mai mới bắt đầu đọc sách.
Vương Thiện Hỉ nói: “Nếu mọi người đều không buồn ngủ, như vậy buổi tối hôm nay chúng ta bắt đầu đi, chúng ta bắt đầu học từ sách giáo khoa cấp hai, đầu tiên sẽ củng cố một số kiến thức, sẽ không bỡ ngỡ như lúc mới học, tiết đầu tiên chúng ta học ngữ văn, mọi người lấy giấy bút ra viết nội dung tiết đầu tiên cho nhớ.”
Một đêm này, trong căn phòng bếp nhỏ hẹp ở điểm thanh niên trí thức, bốn, năm chiếc đèn dầu chiếu sáng cả căn phòng, nhiệt tình của tám người đủ để thiêu đốt ban đêm này.
Lúc nghỉ giữa buổi, Giang Hựu Đào nhớ đến Chu Chấn Viễn gần đây không trở về điểm thanh niên trí thức: “Gần đây trong tay mọi người đều có tiền, cho nên muốn thoải mái một chút, tôi nghe Thím Tưởng Tứ nói, gần đây Chu Chấn Viễn đi theo con trai của Lưu Nhị Hoa là Tôn Cẩu Đản ra ngoài đánh bạc, bọn họ chơi rất lớn, tôi đoán chừng Chu Chấn Viễn không có tiền gì.”
Từ Đại Chủy quả thật đã nói qua những lời này với Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào cũng không sợ bị nghiệm chứng.
Triệu Vinh Quang cau mày: “Chuyện anh ta đánh bạc thì tôi có biết, tôi từng khuyên qua anh ta, lại bị anh ta mắng một trận, tôi đoán anh ta thua không ít, chúng tôi đã giấu kỹ tiền, cô yên tâm, nhưng bên phía phòng các cô đóng cửa cho kỹ, tôi sợ anh ta thua đến đỏ mắt qua chỗ các cô trộm tiền.
Triệu Vinh Quang mới biết chuyện Chu Chấn Viễn ở bên ngoài đánh bạc, tối hôm qua anh ta định nói chuyện này, nhưng chuyện khôi phục thi đại học khiến anh ta quên mất Triệu Vinh Quang cảm thấy vẫn nên nhắc nhở, cho dù Chu Chấn Viễn phế vật đến mấy cũng là một người đàn ông, nếu như đêm khuya anh ta nhân lúc mọi người ngủ say vào ký túc xá của nữ thanh niên trí thức, hậu quả đó thật không dám tưởng tượng.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều không sợ chuyện này, lấy sức lực hiện tại của Giang Hựu Đào mà nói, một tay có thể nhấc anh ta lên, thân thủ Cố Niệm Vi không tồi, nếu thật sự đánh, hai Chu Chấn Viễn cũng không phải là đối thủ của cô ấy.
Nhưng cẩn thận một chút là không sai.
Giang Hựu Đào nghĩ một lát rồi nói: “Hôm trước thím Từ có nói nhà thím ấy nhiều chuột muốn mua nhiều bẫy chuột, ngày mai tôi sẽ nói thím ấy lúc mua thì mua thêm mấy cái, chờ buổi tối đi ngủ lại để ở cạnh cửa sổ hai cái.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận