Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 500 - Chen chúc ở nơi này làm gì



Chương 500 - Chen chúc ở nơi này làm gì



Chương 500: Chen chúc ở nơi này làm gì
Hơn nữa lần này Giang Mẫn vì trộm đồ mà bị đuổi ra ngoài, có nhà nào vui lòng tiếp nhận một kẻ trộm?
Giang Hằng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy trở về Chu gia là thích hợp nhất.
Khoảng thời gian ở Chu gia anh ta thật sự quá thoải mái, không cần quản chuyện gì, đồ đạc cũng không cần bỏ ra, quần áo có người giặt cho, cơm có người làm, là cuộc sống bao nhiêu người cầu cũng không được.
Giang Mẫn bị anh ta đánh một trận, lần này anh ta không giả dối nữa.
Anh ta đã đến Chu gia trước, bà Vương nói Chu Ngọc Dĩnh đã chuyển đi, nhà cô ấy đã cho thuê.
Giang Hằng luống cuống, anh ta muốn nháo, nhưng người thuê nhà Chu gia là người của cục công an anh ta không dám.
Sau khi nghe ngóng được chỗ ở của Chu Ngọc Dĩnh, anh ta lập tức chạy tới đây.
Giang Mẫn cũng không dám nháo, chuyện này đã nằm ngoài phạm vi ký ức của cô ta.
Cô ta nhớ rõ Chu Ngọc Dĩnh không vào ký túc xá ở, cô ấy vẫn luôn ở nhà mình.
Giang Hựu Đào phát hiện ánh mắt không tốt của Giang Hằng, liếc mắt nhìn qua: “Anh nhìn cái gì?”
Giang Hằng nắm chặt tay mình, nhịn xuống xúc động muốn đánh người.
Anh ta khuyên nhủ mình trong lòng phải nhịn xuống ba lần, mới hít sâu một hơi tiếp tục kêu vào trong sân Chu Ngọc Dĩnh.
Trong sân luôn không có động tĩnh.
Cuối cùng hiệu trưởng Hà đi ra, ông ta nhìn một vòng đám người xem náo nhiệt, nhíu chặt mày hỏi:
“Chen chúc ở nơi này làm gì?”
Mọi người tự động nhường ra một con đường, hiệu trưởng Hà đi đến giữa đám người, liếc mắt nhìn cửa phòng của Chu Ngọc Dĩnh đóng chặt trước, lại nhìn về phía Giang Hằng.
Giang Hằng vô cùng tôn kính gọi một tiếng hiệu trưởng Hà, hiệu trưởng Hà liếc Giang Hằng một cái:
“Giang Hằng?”
Hiệu trưởng Hà từng làm giáo viên ở huyện Dương Bình nhiều năm, năm nay Giang Hằng 21 tuổi, 6-7 năm trước khi anh ta học cấp 2 ông ta là giáo viên Hoàng.
Huyện Dương Bình tương đối ít người, học sinh cá biệt gì đó là số ít ở huyện Bình Dương, nhưng Giang Hằng là một trong số đó.
Lúc ấy không biết anh ta nghe được từ đâu sự tích vẻ vang của học sinh cá biệt, cũng muốn đấu giáo viên, thành nhà tư bản.
Kết quả anh ta còn chưa bắt đầu đã bị cha anh ta đánh, anh ta còn quỳ trong trường một ngày, sau đó không thấy Giang Hằng đến trường nữa.
Không lâu sau, nghe nói cha của Giang Hằng không còn, anh ta tiếp quản công việc của cha anh ta, không lâu sau, nghe nói mẹ anh ta cũng tái giá.
Hiệu trưởng Hà không thể bảo là không khắc sâu ký ức đối với Giang Hằng, dù sao suýt nữa cũng bị anh ta đánh ngã.
Giang Hằng thấy hiệu trưởng Hà, lập tức nhớ tới cha anh ta từng đánh anh ta, chỉ cảm thấy chân run rẩy.
Trên mặt hiệu trưởng Hà không có biểu cảm gì: “Cậu tới đây làm gì?”
“Tôi tìm bạn gái của tôi.” Giang Hằng đã biết rất rõ, anh ta nhất định phải chứng thực chuyện mình là bạn trai của Chu Ngọc Dĩnh.
Hai ngày sau, anh ta lại truyền tin giả Chu Ngọc Dĩnh từng ngủ với mình ra ngoài, như vậy nếu mọi người trong huyện thành cần mặt mũi sẽ không cưới Chu Ngọc Dĩnh vào cửa.
Anh ta lại biểu hiện thâm tình một chút, đến lúc đó nhiều người đẩy Chu Ngọc Dĩnh tới gần anh ta, như vậy Chu Ngọc Dĩnh chỉ có thể gả cho anh ta.
Lúc trước mẹ anh ta cũng không vui lòng gả cho cha anh ta, cha anh ta dùng một chiêu này mới cưới được mẹ của anh ta, không phải mẹ anh ta còn sinh ba đứa con trai cho cha anh ta sao?
Cô Trịnh ở bên cạnh xen miệng: “Cô Chu không thừa nhận cậu là bạn trai của cô ấy.”
Vào lúc này, Giang Hằng ước gì có thể cầm kim khâu miệng tất cả giáo viên ở đây vào.
Không biết hiệu trưởng Hà có tin hay không, ông ta gật đầu, nói:
“Không quan tâm cậu tới tìm bạn gái hay là tìm người khác, nơi này là ký túc xá gia đình của trường, cậu tới nơi này ầm ĩ bị học sinh thấy được sẽ có ảnh hưởng không tốt. Người không biết còn tưởng trường học chúng tôi có chuyện gì đó.”
“Được rồi, tranh thủ thời gian trở về đi.”
Trên mặt Giang Hằng lộ vẻ ngượng ngùng:
“Hiệu trưởng, nhà tôi đã sập, quản lý đường phố sắp xếp chúng tôi ở nhà Chu Ngọc Dĩnh, hiện giờ cô ấy cho thuê nhà, chúng tôi không có chỗ để đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận