Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 62 - Nhân duyên kém



Chương 62 - Nhân duyên kém



Chương 62: Nhân duyên kém
Trong sân nhân vật chính chia làm hai phe, một phe là anh em Lâm Văn Bình bảo vệ em trai ở phía sau.
Đứng ở đối diện bọn họ là Triệu Xuân Hoa và một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc đẹp.
Dáng người Triệu Xuân Hoa thấp bé, nhiều nhất cũng chỉ khoảng một mét năm, lại ăn đến cực kỳ mượt mà, eo to có thể so với thùng nước.
Phần lớn người ở niên đại này đều ăn không đủ no, có thể để cho mình ăn đến mập như vậy, lại để người trong nhà dáng vẻ gầy trơ xương như que củi, thật đúng là nhân tài.
Theo lý mà nói người mập tương đối hiền hòa, nhưng Triệu Xuân Hoa lại hoàn toàn ngược lại, xương gò má của bà ta cao, sống mũi tẹt, mắt nhỏ hẹp hình tam giác, nhìn qua mang đến cảm giác cay nghiệt.
Đây chính là người ở trong sách giày vò Cố Niệm Vi đến sắp mất nửa cái mạng.
Giang Hựu Đào quay đầu nhìn về Cố Niệm Vi, phát hiện ánh mắt Cố Niệm Vi dừng ở trên người ba anh em, trong mắt mang theo mấy phần thương tiếc.
“Triệu Xuân Hoa, ai cho phép chị buôn bán người? Chị có tư cách bán Văn Vinh sao?” Một người phụ nữ chen vào trong đám người, hướng về phía Triệu Xuân Hoa quát.
Cố Niệm Vi nói: “Là thím Vệ Hồng.”
Hôm nay chỗ làm của Lâm Vệ Hồng khá xa, còn chưa có quay về thôn đã nghe nói Triệu Xuân Hoa muốn bán Lâm Văn Vinh, lúc này bà ta lập tức chạy về nhà, sau khi nhìn thấy đôi vợ chồng đứng sau lưng Triệu Xuân Hoa, đầu óc ong một tiếng bùng nổ.
Triệu Xuân Hoa vừa nghe mấy lời này lập tức không vui: “Cô có biết nói chuyện không vậy? Buôn bán người là phạm pháp, tôi có thể làm chuyện đó sao? Một người đàn ông như Kiến Trung dẫn theo ba đứa con nhỏ không tiện tìm vợ, tôi tìm mọi cách giảm bớt gánh nặng cho nó, chẳng lẽ còn không được ư? Một người đã gả ra ngoài như cô giống như bát nước hắt đi, đừng tới nơi này ganh tị, nhanh từ chỗ nào về chỗ nấy đi.”
Đôi chị em dâu Triệu Xuân Hoa và Lâm Vệ Hồng này từ ánh mắt đầu tiên nhìn nhau đã không hợp, làm gì cũng phải ngược lại. Triệu Xuân Hoa thích, Lâm Vệ Hồng ghét, bà ta ghét, trái lại Lâm Vệ Hồng lại rất thích.
Về sau Lâm Vệ Hồng gả ở trong thôn, cùng Triệu Xuân Hoa ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hai người càng thêm nhìn nhau không vừa mắt, nếu không phải mấy đứa nhỏ của Lâm Kiến Trung còn ở đấy, bọn họ đã sớm cả đời không qua lại với nhau.
“Chị bớt xàm đi, chị thích giảm bớt gánh nặng cho nhà người ta như thế, sao không giảm bớt cho Kiến Hoa nhà chị một đứa? Chẳng phải nó cũng có hai đứa con trai đó à?”
Người đến xem náo nhiệt vừa nghe thấy lời này đã cảm thấy có lý, nhao nhao mở miệng phụ họa: “Vệ Hồng nói không sai, Xuân Hoa à, bà bất công như vậy là không được, Kiến Hoa không hận bà à?”
“Đúng thế, hai người này là người trong huyện thành, đứa trẻ được đưa đi, sau này chính là người thành phố, chuyện tốt như thế sao không để cho con trai Kiến Hoa đi, như vậy chẳng phải về sau trưởng thành còn có chỗ dựa vào.”
Giang Hựu Đào nhìn xung quanh một lượt, phát hiện những người nói lời này đều có tuổi tác không chênh lệch với Triệu Xuân Hoa nhiều lắm, trong đó thím Tưởng Tứ nói nhiều nhất.
Từ Đại Chủy nhét một nắm hạt dưa vào trong tay Giang Hựu Đào, lại nhỏ giọng thì thầm.
“Cháu thấy không, nhân duyên của Triệu Xuân Hoa ở trong thôn ta kém thành dạng gì? Nhìn thấy thím Tưởng Tứ của cháu không, lúc trước Triệu Xuân Hoa thế mà suýt làm nhà bà ấy ầm ĩ đến tan tành.”
Giang Hựu Đào chia một nửa hạt dưa đến tay Cố Niệm Vi, trừng to đôi mắt: “Chuyện đó là sao vậy thím?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận