Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 347 - Viển vông



Chương 347 - Viển vông



Chương 347: Viển vông
Chỉ là cô ấy vẫn luôn kìm nén không làm ra.
“Mùi vị nước sôi như thế nào, đây là nước mới nấu đó, người bình thường tôi không cho uống đâu, sao nào, tôi đối xử với anh tốt đúng không?”
Lục Hướng Tiền chỉ vào Tô Giai Ninh, bị nước sôi làm cho nói chuyện không rõ.
“Nước nóng… Tiện… Nhân…”
Tô Giai Ninh dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng hỏi anh ta:
“Anh nói gì thế, sao tôi không nghe rõ vậy, anh nói rõ hơn chút đi.”
Lục Hướng Tiền lại nói một lần, vẫn giống như trước mồm miệng không rõ, thậm chí miệng bị bỏng đến mất tri giác, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.
Đây là chuyện mà đời trước từ khi Tô Giai Ninh xuyên không đến chưa từng để anh ta phải trải qua.
Tô Giai Ninh cười ha ha: “Anh biết không, dáng vẻ này của anh rất thú vị, giống như chó kêu ẳng ẳng vậy, thật nực cười, từ trước đến giờ tôi không biết anh có khiếu hài hước như vậy đấy.”
Lục Hướng Tiền tức giận đến muốn đánh cô ấy, nhưng giãy dụa lại ngã xuống giường, chân anh ta bị gãy, sắc mặt Lục Hướng Tiền thay đổi, lúc này mới phát hiện chính mình không thích hợp.
Dựa theo kinh nghiệm của anh ta, lúc này anh ta nên được Tô Giai Ninh chăm sóc tỉ mỉ nhất, khí quan trên người không vấn đề gì mới đúng, hiện tại là tình huống gì, cuối cùng Lục Hướng Tiền cũng nhìn về phía tay mình.
Tay của anh ta vốn nên mượt mà thon dài đẹp mắt, tay của anh ta đã từng được người nước ngoài trầm trồ khen ngợi, vô số người hâm mộ.
Nhưng hiện tại thì sao, đôi tay được bảo dưỡng thỏa đáng lại đen gầy, giống như chân gà vậy.
Anh ta trợn mắt, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Giai Ninh, động tác của anh ta quá lớn, choáng váng đầu óc, hơi khẽ động, toàn thân bốc lên mồ hôi lạnh, muốn nôn.
Tô Giai Ninh biết rõ lực sát thương của anh ta, cách xa anh ta một chút, đứng ở chỗ anh ta không với được.
“Lục Hướng Tiền, ông chủ Lục, Lục tổng, rốt cuộc anh đã trở lại rồi, anh biết tôi không, tôi chờ anh đã quá lâu rồi.”
“Đời trước lúc anh nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần, anh uy phong biết bao, lúc anh đẩy tôi thành dê thế tội, anh có bao thông minh, hiện tại biến thành dáng vẻ một con chó như vậy, anh vui không? Nếu như có máy quay thì tốt biết mấy, tôi nhất định sẽ quay lại cảnh này, mỗi ngày mỗi đêm phát đi phát lại trước mặt anh, anh nhất định sẽ thích, đúng không?”
“Phong thủy luân chuyển, Lục tổng, rốt cuộc anh lại rơi vào tay tôi, tôi đang lo chơi Lục Hướng Tiền trước kia nhàm chán, anh đã đến rồi, anh trời đối xử với tôi không tệ, Lục tổng.”
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ đối xử tốt với anh, tôi nhớ rõ anh đã từng đối xử với mình như thế nào, tôi sẽ báo đáp anh gấp trăm, nghìn lần, để anh hưởng thụ cho thật tốt.”
Tô Giai Ninh cười càng thêm vui vẻ.
Có hàng xóm nghe được tiếng cười của Tô Giai Ninh, vội vàng hỏi cô ấy có chuyện gì mà vui thế, Tô Giai Ninh vui vẻ không thôi.
“Sức khỏe anh ấy tốt hơn, tôi vui thay cho anh ấy.”
Hàng xóm đứng ở trong sân nhà mình, an ủi cô ấy mấy câu.
Lục Hướng Tiền trợn to mắt, giống như không thể tin được, đời trước, kết cục của anh ta cũng không tốt gì.
Sau khi thủ trưởng mới lên đài, đối với tham nhũng và các thế lực đen không dễ dàng tha thứ, các tỉnh thành phố phối hợp lại điều tra rõ, mấy chuyện ô dù, chuyện xấu, anh ta đã làm quá nhiều, bị điều tra ra, anh ta chính là củ cải trắng bị nhổ ra khỏi đất.
Công ty của anh ta bị điều tra, niêm phong, chuyện anh ta dùng vợ mình để gánh tội thay cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng, tội danh mấy tội, anh ta bị phán tử hình.
Lúc chấp hành tử hình, anh ta có bao nhiêu tuyệt vọng, phát hiện chính mình sống lại có bấy nhiêu mừng như điên, mấy giây ngắn ngủi, anh ta đã nghĩ xong đời này nên trải qua như thế nào.
Đời này, anh ta nhất định sẽ dùng ký ức của đời trước, tránh đi các hố, sau đó leo lên tầng cao.
Người vợ ngu dốt Tô Giai Ninh này làm cho người ta cực kỳ yên tâm, ở kiếp này, anh ta sẽ đối xử với cô ấy khoan dung hơn một chút, nuôi cô ấy cho thật tốt, chờ đến khi anh ta cần lại đẩy Tô Giai Ninh ra ngoài cản họng súng.
Một lần này, anh ta nhất định không làm ra sơ hở nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận