Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 360 - Năm mới



Chương 360 - Năm mới



Chương 360: Năm mới
Giang Hựu Đào thích ăn vị cay của Tứ Xuyên, cũng thích ăn vị lạp xưởng hơi ngọt, một lần này bọn họ làm không ít, vừa rồi trên bàn cơm rán hai chiếc, mùi vị tê cay, cùng với vị ngọt, hương vị rất ngon.
Vương Thiện Hỉ và Lý Vân Anh cũng rất thích.
Ngày 29 thoáng một cái qua đi, đã đến 30 tết, Giang Hựu Đào làm bỏng.
Chung Thiển Khê và Tô Giai Ninh đến giúp đỡ, đều là nữ đồng chí, Phó Thiệu Hoa ở chỗ này không tiện, buổi sáng anh đến một chuyện đưa thịt bò rồi về.
Giang Hựu Đào hầm một con cá, Cố Niệm Vi mang thịt bò mà Phó Thiệu Hoa đưa hầm cả, hương vị thịt từ trưa bay đến chạng vạng.
Phó Thiệu Hoa đúng giờ đến báo danh, anh nhỏ giọng nói với Giang Hựu Đào: “Ba anh em nhà họ Vu kia lại đứng ở bên ngoài.”
Giang Hựu Đào thở dài một hơi, từ ngày đó thiện tâm đại phát cho Vu Đại Nha mấy viên kẹo, cô giống như lời bà Trương nói, bị ba anh chị em nhà họ Vu quấn lấy.
Mỗi ngày đến giờ cơm ba anh em lại đến, mỗi lần bọn họ không để cho ba người vào cửa, chỉ là nhà mình ăn gì cũng cho bọn họ một chút.
Ngày thường cho thì cho, bọn họ không để ý chút đồ đấy, chỉ là hôm nay 30 tết, bọn họ còn tới, đúng là có chút quá đáng.
Giang Hựu Đào để dao đập tỏi trong tay xuống đi ra ngoài, mở cửa nhìn ba anh em bị đông lạnh đến run rẩy, nói: “Hôm nay là ba mươi tết, chị sẽ không chiêu đãi các em gì hết, các em về đi.”
Giang Hựu Đào rầm một tiếng đóng lại.
Bé trai thứ hai nhìn về phía Vu Đại Nha: “Chị, xử lý sao đây?”
Từ buổi chiều bọn họ đã ngồi ở cửa ra vào nhà cô Giang, còn tưởng rằng bên trong nấu nhiều món ngon như vậy sẽ cho bọn họ ăn một chút, kết quả không chờ được gì.
Vu Đại Nha ngửi mùi thịt từ trong nhà bay ra: “Đi thôi, về nhà.”
Hai người em nghe theo lời Vu Đại Nha, vừa đi về nhà, vừa dặn dò hai người em.
“Lát nữa về đến nhà, nếu mẹ hỏi có lấy được đồ ăn ngon không, các em nói không có, trong nhà quá nhiều người, các em không dám đi vào, những chuyện khác đừng nhiều người.”
Em trai Vu Đại Nha là Vu Đại Xuyên nói: “Em nhớ rồi, chị à, vậy nếu như mẹ tìm đám người cô Giang thì xử lý thế nào?”
Vu Đại Nha giữ chặt tay bọn họ, sau đó nói: “Không đâu, bà ấy không dám đến, đám người cô Giang không phải người địa phương, mẹ không biết rõ bối cảnh của bọn họ, bà ấy không dám đến.”
Câu không dám đến này, Vu Đại Nha này nói hai lần, giống như nói cho hai người em trai, lại giống như nói cho chính mình.

Giang Hựu Đào vào nhà, cơm nước đã bày xong, mọi người đều đã tự mình ngồi xuống.
Giang Hựu Đào đi đến bên cạnh Cố Niệm Vi ngồi xuống, bên phải cô là Phó Thiệu Hoa lập tức lấy đũa cho cô, còn đưa một cốc nước sôi đến bên cạnh cô.
Có thể nói là nắm chặt được sở thích của cô.
Cố Niệm Vi gắp một miếng nạm bò ăn: “Ba đứa nhỏ kia lại đến nữa à.’
Chung Thiển Khê vội hỏi xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay cô ấy cũng mang theo đồ ăn đến, chân giò kho trên mâm là của cô ấy, cô ấy tìm người kho hộ rồi mang qua, hương vị có chút quen thuộc, vừa nếm là biết tay nghề đầu bếp tiệm cơm quốc doanh.
Bên ngoài chỗ cửa sổ còn có hai con gà rừng và thỏ rừng đã làm sạch mà cô ấy mang đến.
Từ Mãn Thu sùng bái Chung Thiển Khê võ công cao cường nhất, cô ấy lập tức để chuyện Đại Nha, Chung Thiển Khê nghe vậy, như có điều suy nghĩ.
“Người nhà kia tôi cũng có biết, chỗ đơn vị tôi cũng thường xuyên kể về nhà bọn họ, chủ yếu là Trương Thủy Tú, người này không giống với người bình thường.”
“Chị Vương ở đơn vị tôi còn nói bây giờ nhà cô ta lừa được một nhà coi tiền như rác, là nhà các cô ha?”
Đoạn thời gian này Chung Thiển Khê tìm hiểu tài liệu tích góp 20-30 năm của Nông Khoa Trạm, lúc cô ấy đọc tài liệu còn dựa theo thói quen trước kia thuận tại chỉnh sửa lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận