Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 150 - Vạch mặt



Chương 150 - Vạch mặt



Chương 150: Vạch mặt
Hạ Hà Vũ đã chung sống với Tô Dương mười mấy năm, sao cô ta có thể không biết tính tình Tô Dương là gì, nhìn dáng vẻ đạo mạo này của Tô Dương, Hạ Hà Vũ hận đến mức mắt đỏ lên.
Đời trước hôn nhân của bọn họ kéo dài mười mấy năm, Tô Dương không ngừng có phụ nữ ở bên ngoài, nhưng như thế nào cũng không thả cho cô ta rời đi.
Cô ta vì Tô Dương sinh được một trai một gái, nhưng lại không thể vãn hồi trái tim anh ta, một bên anh ta ở bên ngoài phóng đãng, một bên lại từng lần hạ thấp cô ta.
Cô ta hận ông trời, nếu đã cho cô ta sống lại, vì sao không để cho cô ta sống lại lúc còn chưa lên cấp ba, như vậy cô ta có thể giúp Tô Chính Đường học bổ túc, cùng anh ta tiến bộ.
Hoặc là sống lại sớm một ngày cũng được, như vậy cô ta còn chưa kết hôn với Tô Dương, cô ta chia tay cùng Tô Chính Đường ở bên nhau cũng là việc đường đường chính chính, hiện tại thì hay rồi, cô ta còn phải ly hôn, vô duyên vô cớ thêm một trình tự.
Về phần có phải tấm thân xử nữ hay không, việc này Hạ Hà Vũ không nghĩ, lúc học cấp ba cô ta và Tô Dương kết làm đối tượng, chuyện nên làm, không nên làm đều đã sớm làm.
Thím Từ ở bên cạnh chậc chậc nói: “Cháu nói xem nàng dâu mới qua một đêm đã đòi ly hôn, chẳng lẽ Tô Dương không được?”
Hiển nhiên người có suy nghĩ như vậy không chỉ có mình Từ Đại Chủy, ánh mắt mọi người đều nhìn xuống bên dưới Tô Dương.
Mấy người phụ nữ nông thôn có chồng giọng lớn, lúc thím Từ nói chuyện một chút cũng không hạ giọng, mặt Tô Dương xanh mét.
Cho dù là người đàn ông nào cũng không chịu nổi đề tài này.
Theo lời thím Từ vừa nói ra, nhiệm vụ hệ thống ăn dưa cũng đến.
“Đinh, xem cảnh tượng nữ chính náo ly hôn, đồng thời vỗ tay trước mặt mọi người, nhận được 5kg gạo, 250g thịt heo, năm thước vải dệt, 1kg hạt dưa vị muối tiêu.”
Giang Hựu Đào ít nhiều có chút xấu hổ.
“Hệ thống này, mi cũng xấu xa thật đó, mi nghĩ mà xem, người ta đang nháo ly hôn, kết quả mi lại ở đó vỗ tay bốp bốp bốp, đây là sợ chính mình sống quá lâu hả?”
Sau khi thăng cấp xong, hệ thống ăn dưa cực kỳ kiên cường.
“Đó là chuyện của ký chủ, không liên quan đến tôi.”
Giang Hựu Đào cân nhắc đến sau khi hệ thống thiểu năng trí tuệ này thăng cấp, ít nhiều gì cũng có chút to gan hơn, cô phải tìm cơ hội dạy cho nó một bài học.
Giang Hựu Đào và hệ thống ăn dưa tán gẫu, bên kia Hạ Hà Vũ nói chuyện.
“Chính anh làm ra chuyện gì mà anh còn không biết sao? Lúc học cấp hai, tôi bị rơi xuống sông công xã, là anh cứu tôi lên hay là Chính Đường cứu tôi? Anh dám nói sao?”
“Năm đó vì sao trước lúc thi cấp ba Chính Đường bị tiêu chảy, anh dám nói không một chút liên quan nào đến anh sao?”
Lời nói của Hạ Hà Vũ thành công khiến cho ánh mắt của mọi người dừng ở trên người Tô Chính Đường đứng bên cạnh Chu Nguyệt Mai.
Ánh mắt Chu Nguyệt Mai soạt một cái thay đổi, bà ta đi lên hai bước nhìn chằm chằm Hạ Hà Vũ.
“Cô nói những lời đó là có ý gì, lúc trước Chính Đường nhà tôi bị tiêu chảy không phải sinh bệnh mà là có người làm?”
Lúc Chu Nguyệt Mai nói ra những lời này, ánh mắt bà ta nhìn về phía Tô Dương.
Cả đời này Chu Nguyệt Mai sinh được bốn đứa con, đối với đứa con trai út này, bà ta ký thác kỳ vọng rất cao lên người anh ta, thành tích của anh ta tốt hơn Tô Dương một chút, bà ta và Tô Chính Đường đã từng cho rằng, Tô Chính Đường có thể lên cấp ba là chuyện ván đã đóng thuyền.
Kết quả vào ngày thi cấp ba, Tô Chính Đường bị tiêu chảy, kéo dài đến không vào được trường thi, chuyện thi cử đương nhiên cũng không giải quyết được gì.
Mấy năm nay trong nhà vì cung cấp cho Tô Chính Đường và Tô Dương đi học đã đào hết của cải, sau khi Tô Chính Đường không thi đỗ cấp ba, Tô Trường Sơn không cho Tô Chính Đường đi học nữa, ông ta mặc kệ Chu Nguyệt Mai và Tô Chính Đường cầu xin như thế nào, trực tiếp đưa Tô Chính Đường đến huyện thành làm học đồ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận