Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 168 - Lưu manh



Chương 168 - Lưu manh



Chương 168: Lưu manh
Giang Hựu Đào ngồi xuống chưa được bao lâu thì xe lái đi, có người đứng ở bên cạnh Giang Hựu Đào không ngừng dịch về phía cô, Giang Hựu Đào đành dịch sang bên cạnh khiến cho người đàn ông dùng mũ che mặt ngủ kia bị ép đến cửa sổ.
Giang Hựu Đào bực mình: “Làm gì vậy, ông dịch cái gì? Không phải định dịch đến cửa sổ luôn để đứng chứ?”
Giọng nói của Giang Hựu Đào khiến cho toàn bộ xe chú ý đến, người dịch đến chỗ Giang Hựu Đào là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, ăn mặc một thân quần áo giặt đến bạc màu không nhìn ra màu sắc gì nữa, ông ta bị Giang Hựu Đào quát như vậy cực kỳ tức giận.
“Cô la cái gì, nếu không phải trong xe chật, tôi dịch về chỗ cô làm gì?”
Giang Hựu Đào à một tiếng: “Bớt đánh rắm chó đi, ông mở mắt chó của mình ra nhìn xem, hai bên ông có người không? Tôi thấy ông đây là muốn chơi lưu mạnh, bác tài, cháu muốn tố cáo, làm phiền chú lái xe đến cục công an.”
Sắc lang trên xe bus cho dù là thời đại nào cũng không hiếm thấy, người đàn ông trung niên kia vì sao không dịch đến chỗ người khác lại khăng khăng dịch sát vào cô, không phải vì thấy cô là nữ à? Giang Hựu Đào không để ý đến ông ta.
Vừa nghe thấy là lưu manh, cả xe bùng nổ, sắc mặt người đàn ông trung niên trắng bệch, lập tức đứng vững lại chỗ của mình.
“Tôi nói cho cô biết, cô đừng có ngậm máu phun người, là tôi đứng không vững nên mới lảo đảo về phía cô, chưa thấy qua con nhóc nào như cô, bịa đặt chỉ dựa vào cái miệng.”
Sau khi nói xong, ông ta không đợi Giang Hựu Đào nói chuyện, nhanh chóng đi về phía trước, quy củ đứng đó, không dám làm gì, ánh mắt mọi người vẫn nhìn theo ông ta.
Người đàn ông kia muốn chiếm hời từ cô, cô cũng không bắt được tận tay, cho dù đến cục công an cũng không tra được gì, trải qua cô làm ầm ĩ lên như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, ông ta nhất định không dám làm gì, cứ vậy đi.
Giang Hựu Đào ngồi về chỗ cũ, vừa nghiêng đầu, phát hiện người đàn ông dùng mũ che mặt ngủ kia không biết đã dậy từ khi nào, rất trùng hợp, người đàn ông này chính là người mấy ngày trước đưa thư đến trong thôn, tên Phó Thiệu Hoa.
“Thật trùng hợp, đồng chí Phó.” Cảm giác không thoải mái của Giang Hựu Đào trong nháy mắt đã biến mất.
Mỹ nam mà, nhìn nhiều thêm mấy lần luôn khiến tâm trạng người ta vui vẻ.
Hiển nhiên Phó Thiệu Hoa cũng nhớ rõ Giang Hựu Đào, dù sao người thấy anh đẹp trai có không ít, nhưng chưa từng ai giống như Giang Hựu Đào hỏi thẳng tên anh.
Những nữ đồng chí khác, phần lớn rất hàm súc, thậm chí có một số còn không dám nhìn anh, luôn cúi đầu, giống như anh là lũ lụt thú dữ gì đó.
Phó Thiệu Hoa cười gật đầu với Giang Hựu Đào: “Đúng là trùng hợp, đồng chí Giang, cô cũng lên huyện thành sao?”
“Đúng thế, tôi đến gửi đồ cho người trong nhà.” Nói xong, Giang Hựu Đào dừng một chút.
“Đồng chí Phó cũng đến huyện thành làm việc sao?”
Phương Hàn giơ túi xách lên vỗ vỗ: “Tôi đến lấy thư, người mang thư từ huyện thành đến nông thôn bị bệnh, chỉ có thể tự mình qua lấy, đồng chí Giang, tôi và cô đổi chỗ, tôi ngồi chỗ ghế nhỏ kia, phong cảnh ngoài cửa thay đổi nhiều, tôi hơi chóng mặt.”
Giang Hựu Đào biết đề nghị này của Phó Thiệu Hoa hoàn toàn là vì chuyện xảy ra vừa rồi, nếu anh thật sự say xe, anh nhất định sẽ không ngồi vào chỗ này.
Suy tư hai giây, Giang Hựu Đào đồng ý, hai người đổi chỗ.
Có mở đầu này, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Phó Thiệu Hoa xuống xe ở công xã còn hứa hẹn với Giang Hựu Đào: “Chờ hai ngày nữa tôi xuống nông thôn đưa thư, thuận tiện mang đồ người nhà gửi đến cho cô.”
Bởi vì bận thu hoạch vụ thu, đồ nhà họ Ứng gửi đến, Giang Hựu Đào còn chưa đi lấy.
Bởi vì trong lòng Giang Hựu Đào có chút tâm tư nhỏ cho nên không từ chối Phó Thiệu Hoa, cười tủm tỉm cảm ơn anh: “Vậy cảm ơn anh, đồng chí Phó, anh đúng là người tốt.”
Đột nhiên được phát thẻ người tốt, Giang Hựu Đào còn cười xán lạn như vậy, Phó Thiệu Hoa giống như bị bỏng, lỗ tai đỏ lên, nhanh chóng nói một câu không cần cảm ơn, giống như chạy trốn xuống xe, Giang Hựu Đào mở cửa sổ vẫy tay với anh, anh cũng vẫy tay đáp lại.
Giang Hựu Đào rất vui vẻ.
Tôi đã nói rồi mà, trêu mỹ thiếu niên ngây thơ khiến cho người ta vui vẻ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận