Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 306 - Đoàn viên



Chương 306 - Đoàn viên



Chương 306: Đoàn viên
Đồ trong phòng khách đã được kê dọn vào góc tường, giữa nhà là một bếp lò, trên đó là nồi canh dê đang sôi ùng ục, một tấm ván gỗ xoan lót ở dưới, bên trên là nước mắm ớt cay giã tỏi.
Mùi thơm trong phòng ập vào mặt.
Mọi người ra ra vào vào, chỉ một lát đã dọn xong bát đũa, Lão Vương Đầu được Từ Mãn Thu mời đến, ông ấy thay một bộ đồ mới sạch sẽ.
Sau khi mọi người ngồi xuống, đầu tiên mời Phó Thiệu Hoa một chén, sau đó vô cùng náo nhiệt ăn.
Gia vị hầm dê là do Cố Niệm Vi lấy từ trong không gian ra, bởi vì đầy đủ, thời gian hầm cũng lâu, thịt dê ăn mềm mọng nước, cắn cái đã tan vào trong miệng.
Thơm ngon không chút mùi tanh, trong nồi bỏ thêm khoai tây bí đỏ hành lá, hương thơm nồng.
Phó Thiệu Hoa ngồi bên cạnh Giang Hựu Đào, chăm sóc Giang Hựu Đào cẩn thận tỉ mỉ, không cần cô đưa đũa gắm, Phó Thiệu Hoa có thể biết trước cô muốn ăn gì, kịp thời gắp vào bát cô.
Đoàn người bên này cực kỳ náo nhiệt, bên kia, trong phòng bếp thanh niên trí thức, Lữ Vũ Nam nghẹn uất, trong lòng cực kỳ khó chịu, cô ta ăn lương thực phụ mà nhóm thanh niên trí thức mới tới góp, chung sức nấu ra, không có cải trắng, khoai tây, tức giận đến sắp bật khóc.
Liên tiếp mắng đám người Giang Hựu Đào keo kiệt, ích kỷ, cùng với thanh niên trí thức đoàn kết giống như gia đình mà trong thư Triệu Vinh Quang viết hoàn toàn không giống nhau.
Mấy thanh niên trí thức khác anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai đáp lời cô ta.
Hương thơm truyền ra bên ngoài, vừa ngửi là biết hầm thịt, bọn họ và người ta không quen biết, không thân cũng chẳng quan, dựa vào đâu mà mời cô ăn? Hơn nữa vừa đến cô đã tìm người ta phiền phức, người ta có bệnh hay sao mà còn mời cô ăn? Dựa vào vị hôn thê của thanh niên trí thức nào đó?
Nghĩ gì vậy?
Bữa cơm này ăn từ giữa trưa đến tối, Phó Thiệu Hoa và Vương Thiện Hỉ đưa Lão Vương Đầu về, chờ bọn họ về, trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ.
Giang Hựu Đào ở hành lang rửa bát, Phó Thiệu Hoa đi đến giúp đỡ.
“Buổi tối ăn no không?” Phó Thiệu Hoa hỏi.
Giang Hựu Đào nhìn anh một cái, sau đó nhìn qua trong phòng, nói.
“Ăn no lắm, anh thì sao?”
Liễu Thụ Câu còn chưa kéo điện, một chiếc đèn dầu được đặt chỗ hành lang, ánh đèn mờ nhạt, ngũ quan Phó Thiệu Hoa càng thêm tinh xảo.
Giang Hựu Đào đột nhiên nhớ đến một câu, nhìn mỹ nhân dưới đèn, càng nhìn càng mê người.
Trong lòng Giang Hựu Đào cảm thán, nhất là hiện tại còn nhe răng cười, sắp làm cô mê mệt đến choáng váng.
“Sau này nếu tôi còn gặp nữa, sẽ mua về cho cô, cô thích ăn thịt ngỗng chứ, tôi thấy nhà đại đội trưởng nuôi không ít ngỗng, chờ thêm mấy ngày, tôi mua hai con về cho cô nếm thử.”
Ánh đèn bao phủ hai người, tản ra một tầng ấm áp, nhưng ánh mắt Phó Thiệu Hoa nhìn Giang Hựu Đào còn ấm áp hơn.
Trời tối, Phó Thiệu Hoa không về, ngủ tạm ở chỗ Vương Thiện Hỉ một đêm, Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào uống chút rượu, không ngủ được.
Hai người nằm trên giường Cố Niệm Vi tán gẫu.
Chăn mềm, còn có mùi hương sen thanh mát, cực kỳ dễ ngửi.
“Vi Vi, lời của Thím Đại Chủy nói, cô cũng nghe thấy rồi đấy, căn phòng này của chúng ta đặt ở đây thời gian dài không được, nhất định sẽ rước họa, cô nhìn xem, chúng ta nên xử lý như thế nào?”
Buổi chiều Cố Niệm Vi vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, bọn họ đã đi làm bên công xã, năm nay ăn tết xong tìm chút quan hệ, sang năm hộ khẩu nhất định sẽ chuyển lên công xã, căn nhà ở Liễu Thụ Câu tương đương bỏ đi.
Đến lúc đó đại đội có quyền thu về, cho nên biện pháp tốt nhất chính là nhân lúc bọn họ còn chưa chuyển hộ khẩu, xử lý trước.
“Chiều nay tôi hỏi qua chị Vân Anh cho Vĩnh Lan, chị Vân Anh cảm thấy ở giường chung khá tốt, Vĩnh Lan cảm thấy một mình cô ấy ở căn nhà lớn như vậy có chút sợ hãi, cho nên tôi cảm thấy vẫn nên bán đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận