Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 153 - Một nhà đều có tâm tư riêng



Chương 153 - Một nhà đều có tâm tư riêng



Chương 153: Một nhà đều có tâm tư riêng
Hiển nhiên Tô Dương cũng thấy được cảnh tượng đó, anh ta cảm thấy trên đỉnh đầu mình xanh mơn mởn.
“Hạ Hà Vũ!” Tô Dương gầm lên một tiếng.
Hạ Hà Vũ đang đắm chìm trong nội tâm của mình đột nhiên bị khiếp sợ: “Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Cho dù chuyện anh cứu người kia là do tôi nhớ nhầm, vậy anh dám đưa tay lên trời thề, lúc Chính Đường thi cấp ba, anh không gian lận sao?”
Chuyện này là vào đời trước khi Tô Dương uống say nhỡ miệng nói, từ trước khi hai người Tô Dương thi cấp ba, Tô Trường Sơn đã từng nói, giữa hai người bọn họ chỉ có một người có thể đi học, thành tích của ai cao hơn thì đi học.
Tô Dương không muốn cả đời làm nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, anh ta biết mình thi không tốt bằng Tô Chính Đường, cho nên anh ta đã nghĩ ra một cách, bỏ bột đậu và trong bát của Tô Chính Đường.
Bởi vì anh ta biết Chu Nguyệt Mai keo kiệt, chỉ cần đồ ăn không ăn hết sẽ luôn để lẫn ăn cùng nhau, mùa hè đồ ăn nhanh bị hỏng, ăn xong bị tiêu chảy là chuyện rất bình thường.
Tô Chính Đường bị tiêu chảy, muốn trách cũng chỉ có thể trách Chu Nguyệt Mai keo kiệt, trách sức khỏe Tô Chính Đường không tốt.
Tô Dương chưa bao giờ tin trên đời này có báo ứng, chuyện kia anh ta làm rất bí ẩn, ngay cả bột đậu cũng là anh ta tùy tiện tìm một đứa bé mua ở trạm xá công xã, cho dù tra cũng không tra đến trên đầu anh ta.
Anh ta không biết vì sao Hạ Hà Vũ biết chuyện này, nhưng cho dù như thế nào, chuyện này anh ta nhất định không thể thừa nhận.
Nếu như thừa nhận, không chỉ Chu Nguyệt Mai, mà chính cha mẹ anh ta cũng không bỏ qua cho anh ta.
Người nhà này, cuộc sống của ai cũng có chút tâm tư nhỏ, nhưng vì chút tâm tư này mà hai người, cho dù là ai cũng không được phép.
Tô Dương là cháu trai trưởng của bí thư chi bộ, nhưng cha mẹ không chỉ có mình anh ta là con, hôm nay anh ta có thể hại chú út của mình, ngày mai có thể hại anh chị em mình, thậm chí là cha mẹ mình.
Tô Dương đưa tay lên trời, há mồm thề: “Tô Dương tôi xin thề với trời, nếu như năm đó vào lúc chú út thi cấp ba tôi động tay động chân, trời giáng sấm sét chết không tử tế!”
Chỉ trong nháy mắt Hạ Hà Vũ đã không còn chủ ý gì nữa.
Vốn dĩ cô ta không phải là người thông minh lắm, có thể học lên đến cấp hai là vì điểm trúng tuyển của công xã vốn hấp, có tiền là đi học được, cô ta học lên đến cấp ba là vì cha cô ta đút lót tiền.
Hai năm cấp ba, hai năm cấp hai, cô ta chỉ đi học cho có lệ, thứ nên học một chút cũng không học được, đời trước chỉ cần cô ta thông minh cũng sẽ không bị Tô Dương chậm trễ suốt mười mấy năm.
Tô Dương sớm biết cô ta ngốc, nhìn thấy dáng vẻ không có chủ ý gì của cô ta lập tức vui vẻ, anh ta thật sự không nghĩ ra vì sao Tô Chính Đường lại thích một cô gái như Hạ Hà Vũ, ngoại trừ túi da bên ngoài, một chút cũng vô dụng.
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi không sống với anh, tôi muốn đến công xã ly hôn.” Hạ Hà Vũ và Tô Dương đã đi đăng ký kết hôn, chính là lúc vừa tốt nghiệp, đời trước Hạ Hà Vũ vô số lần thống hận mình ngốc.
Giang Hựu Đào nhìn thấy Hạ Hà Vũ và Tô Dương khắc khẩu, cực kỳ cạn lời, sức chiến đấu chỉ có vậy thôi à?
Ngay cả sức chiến đấu của cọng bún cũng gấp 5 lần cô ta, Tô Dương mới nói mấy câu đã khiến cô ta tắt điện.
Chẳng trách đời trước sẽ làm ra loại chuyện vứt bỏ người chồng gặp nạn, bỏ trốn với tiểu chó săn, sau khi bỏ trốn bị tiểu chó săn lừa tiền lại tìm về với chồng cũ còn hại chết con mình.
Quá ngu, Triệu Vĩnh Lan đứng một chỗ với cô ta, ít nhất IQ cũng hơn Hạ Hà Vũ 50 điểm.
Trước nay Giang Hựu Đào chưa từng nghĩ đến lại có một ngày mình cảm thấy IQ của Triệu Vĩnh Lan cao.
Thế giới này đúng là huyền huyễn.
Nhớ đến còn chưa lấy được khen thưởng tới tay, vẻ mặt Giang Hựu Đào không cảm xúc giơ tay lên vỗ một cái, âm thanh lanh lảnh khiến cho mọi người chú ý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận