Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 400 - Nồi nào vung nấy



Chương 400 - Nồi nào vung nấy



Chương 400: Nồi nào vung nấy
Trịnh Tử Mai hoàn toàn không giống một giáo viên, học sinh đi vào trường thi, cô ta không có chút lo lắng gì, trong lúc các giáo viên khác lo lắng không thôi, chỉ có mình cô ta đang kể chuyện của bản thân, nói khoác mình ở nhà chồng sống tốt như thế nào, chồng cô ta đối xử tốt với cô ta ra sao.
Bây giờ thì hay rồi, lôi kéo một giáo viên trẻ tuổi muốn giới thiệu đối tượng cho người ta, người ta đã nói có đối tượng rồi còn không buông, bị Giang Hựu Đào bật lại như thế, mọi người đều thấy vui.
Trên mặt Trịnh Tử Mai lúc xanh lúc trắng, sau cùng thành màu gan heo.
“Cô nói linh tinh gì thế!”
Trịnh Tử Mai nói như thế lại vô thức nhìn qua hai giáo viên cùng trường đi theo cô ta.
Ngày thường ở trong trường, hai giáo viên kia không ít lần nghe cô ta khoe khoang nhà chồng mình, đối với cô ta đã cực kỳ phiền chán.
Đối với ánh mắt nhìn qua của Trịnh Tử Mai, hai người làm như không thấy, mặt mũi Trịnh Tử Mai lập tức mất sạch, cô ta vô cùng khó chịu chạy đến chỗ không người.
Một nữ giáo viên khác của Uông Gia Truân đi đến bên người Giang Hựu Đào, nhỏ giọng nói với co.
“Cô không đồng ý đi xem mắt là đúng, chú em chồng kia của Trịnh Tử Mai, đầu óc cậu ta có vấn đề, dáng dấp cao to, 1m8 mấy, nhưng có tác dụng gì chứ, giống như đứa nhỏ 2-3 tuổi vậy.”
“Lần trước tôi còn trông thấy chú em chồng cô ta nhào vào ngực cô ta đòi bú sữa.”
Nữ giáo viên cực kỳ không quen nhìn Trịnh Tử Mai giả bộ, đây không phải là lừa người sao?
“Cô ta có bệnh không vậy?” Giang Hựu Đào thật sự tức giận, nếu như người hôm nay Trịnh Tử Mai gặp không phải cô mà là một nữ sinh da mặt mỏng, nói không chừng đã bị cô ta lừa gạt.
Giới thiệu một kẻ ngốc cho cô gái bình thường, lương tâm cô ta không đau sao?
“Không phải đâu.” Nữ giáo viên ghé sát vào tai Giang Hựu Đào:
“Tôi nghe nói nhà chồng ra tối hậu thư cho cô ta, nếu như một lần nữa cô ta không tìm được đối tượng cho chú em chồng mình, cô ta phải sinh con cho chú em chồng.”
Giang Hựu Đào trợn mắt há mồm: “Còn có thể như vậy sao?”
Dáng vẻ của nữ giáo viên giống như, cô còn quá trẻ người non dạ, nhẹ giọng nói với Giang Hựu Đào:
“Sao lại không thể chứ? Ở cổ đại chẳng phải có đàn ông một người ở hai phòng sao? Cô ta như thế chính là ở hai phòng thôi.”
Đây là cách nói dễ nghe, trên thực tế, đây không phải là chung vợ sao? Còn là chung vợ với kẻ ngốc.
Giang Hựu Đào nghĩ không ra: “Vậy vì sao cô ta không ly hôn, không phản kháng?”
“Nhà cô ta dính vào thành phần không tốt, là con cháu của gia đình tư bản, còn nữa, cha chồng cô ta là chủ nhiệm cách ủy hội của công xã chúng tôi.”
Hiển nhiên điều kiện gia đình của nữ giáo viên này tương đối tốt, nhắc đến chủ nhiệm cách ủy hội, trên mặt cô ấy hiện rõ sự chán ghét.
“Cũng không phải cô ta tự nguyện gả cho nhà chồng bây giờ, là chồng cô ta cưỡng gian cô ta trước, cô ấy mới gả vào.”
Giang Hựu Đào khiếp sợ hơn, cô nhìn qua phương hướng Trịnh Tử Mai biến mất: “Không phải cô ta nói chồng cô ta đối xử rất tốt với cô ta sao?”
“Tốt cái gì mà tốt, người ta hoàn toàn không để cô ta vào mắt, vị trí giáo viên công xã này là cha chồng vì muốn an ủi cô ta mà sắp xếp.”
“Cô ta cứ thế chấp nhận sao?”
“Không chấp nhận thì còn làm được gì? Cô ta đâu đấu được với cha chồng mình.”
Nữ giáo viên nói tiếp: “Vốn dĩ mọi người rất đồng tình với cô ta, kết quả cô ta làm như vậy, đến bây giờ mọi người đều cảm thấy cô ta và chồng đúng là người một nhà, nồi nào vung nấy.”
“Ở trường học bọn tôi có một nữ giáo viên tuổi tác xấp xỉ cô ta, bởi vì nói sai một câu mà bị cô ta đi tố cáo, bây giờ còn đang ở chuồng bò đấy.”
“May mà cô không ở chung công xã với chúng tôi, nếu không dựa vào việc cô bật lại cô ta như thế, cô ta nhất định sẽ đi tố cáo cô.”
Giang Hựu Đào hỏi cô ấy: “Vậy cô không sợ bị cô ta tố cáo sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận