Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 106 - Không rét mà run



Chương 106 - Không rét mà run



Chương 106: Không rét mà run
Loại miệng vết thương này khó rửa sạch nhất, cho dù dùng tơ thép cầu chà, dùng bột giặt xà phòng cũng không rửa sạch ra màu sắc ban đầu được, luôn đen kịt, vàng vàng.
Giang Hựu Đào đã rất nhiều năm không nhìn thấy bàn tay kiểu này.
Cô cúi đầu chuyên tâm nhổ cỏ.
Cô cảm thấy hiện tại tâm trạng của mình rất thích hợp dùng một câu nói lưu hành trên mạng đời sau để khái quát, đại khái chính là: Rõ ràng bản thân mình trôi qua cũng không được hoàn toàn như ý, nhưng vẫn không nhìn ra được khó khăn người ở giữa.
Giang Hựu Đào biết rõ thật ra cuộc sống hiện tại của mình đã tốt hơn rất nhiều người.
Giang Hựu Đào không dám tưởng tượng, nếu như xuyên qua đến niên đại này không mang theo hệ thống ăn dưa, chỉ sợ cô đã sớm hỏng mất.
Thím Tưởng Tứ không cảm nhận được nội tâm phức tạp của Giang Hựu Đào, bà ấy mang theo hâm mộ chậc lưỡi nói: “Vẫn là trong thành phố các cháu tốt, có lương thực nhà nước để ăn, cho dù không làm gì cũng không bị đói bụng.”
Thím Trương Nhất tiếp lời: “Đó là đương nhiên rồi, nếu không sao lại có nhiều người cho dù có tranh rách cả đầu cũng muốn vào thành phố.”
Giang Hựu Đào không nói gì, cũng không hỏi bọn họ vì sao làm ruộng vất vả như vậy sao không dùng phân hóa học.
Thời đại này có rất ít nhà máy phân hóa học, đâu thể cung ứng đến các vùng nông thôn trong cả nước. Vị trí của Liễu Thụ Câu hẻo lánh, hiển nhiên không phải đối tượng mà nhà máy phân hoa học muốn cung ứng.
Bởi vì chuyện này giữa trưa tan làm trở về Giang Hựu Đào còn có chút rầu rĩ không vui.
Cố Niệm Vi rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Hựu Đào, cô ấy lập tức hỏi.
Giang Hựu Đào kể lại chuyện nghe được từ chỗ Thím Tưởng Tứ cho Cố Niệm Vi nghe, sau cùng cô nói thêm: “Trồng trọt rất vất vả, một chút cũng không qua loa được, từ đầu năm bận đến cuối năm, thu hoạch cũng chỉ đủ sống tạm bợ, thật khó.”
Cố Niệm Vi trầm mặc.
Cô ấy và Giang Hựu Đào giống nhau, sinh ra và lớn lên ở niên đại hòa bình giàu có, mà những điều thím Tưởng Tứ nói kia, năm ngoái cô ấy đã trải qua, loại vất vả đó, cô ta đã trải nghiệm qua.
Nhưng cô ấy lại bất lực.
Cô ấy tích trữ được rất nhiều vật tư, bao gồm ăn mặc ngủ nghỉ, nhưng không có hạt giống hay phân bón.
Bởi vì cô ấy chưa từng ở nông thôn, không biết cuộc sống ở nông thôn gian nan thế nào, càng không biết rốt cuộc ở niên đại này người nông dân trải qua thời gian như thế nào.
Xuyên qua lâu như thế, cô ấy chưa từng nghĩ đến việc muốn giúp người trong thôn kiếm tiền, bản thân mình có bao nhiêu bản lĩnh lớn, chính bản thân cô ấy biết, cô ấy không có năng lực lớn như vậy, cũng không gánh vác được trọng trách đó.
Cô ấy chỉ muốn sống tốt qua mấy năm này, đợi đến khi chính sách mở cửa, lại đến nơi khác kiếm nhà cho thuê.
Cô ấy không thiếu ăn, cũng không đi chú ý đến người khác có thiếu ăn hay không.
Cố Niệm Vi nghĩ đến đây, đột nhiên phát hiện trong một năm trước, hình như chính mình đã mất đi lòng đồng cảm, người khác vất vả, cô ấy không nhìn thấy, thậm chí ngay cả cảm xúc khó chịu như Giang Hựu Đào, cô ấy cũng không có.
Chuyện này không nên, cũng không hợp lý.
Cố Niệm Vi mím môi suy tư, chợt nhớ đến mỗi lần bản thân đồng tình với người khác đều là những trường hợp có anh em nhà họ Lâm.
Chỉ có lúc đấy, hình như tình cảm của cô ấy mới có thể càng thêm sinh động.
Cô ấy nhớ đến trước khi bản thân xuyên qua đã từng mơ thấy những giấc mộng kia, cùng với việc không gian trùng hợp mở ra, còn cả việc cô không chịu khống chế muốn đối xử tốt với anh em nhà họ Lâm.
Cố Niệm Vi cảm thấy hình như ở trong một góc tối có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả cuộc sống của cô ấy.
“Vi Vi, chúng ta đi nhanh thôi, hôm nay đến lượt cô nấu cơm đấy.”
Giọng nói của Giang Hựu Đào làm Cố Niệm Vi lấy lại tinh thần khỏi dòng suy nghĩ xa xăm.
Cố Niệm Vi lấy lại tinh thần, hơi mỉm cười với Giang Hựu Đào, bước nhanh về điểm thanh niên trí thức.
Lúc đi qua cổng nhà bí thư chi bộ Tô của thôn, hai hôm nay nhà ông ta cực kỳ náo nhiệt.
Cuối tháng cháu trai trưởng của bí thư chi bộ sẽ kết hôn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận