Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 140 - Bắt tay



Chương 140 - Bắt tay



Chương 140: Bắt tay
Đối với một người phụ nữ mà nói, đây là một kiểu nhục nhã! Nếu không phải con cái đã lớn, cháu trai cũng sắp có, bà ta không có nhu cầu lớn với đàn ông, Triệu Tiểu Đào đã sớm ở bên ngoài tìm đàn ông.
Đại đội trưởng có tình với Triệu Xuân Hoa, nghe Triệu Tiểu Đào nói như vậy, ông ta lập tức nóng nảy, quay đầu quát Triệu Tiểu Đào: “Bà đến đây làm loạn cái gì, nhanh về nhà cho tôi, về nhà tôi sẽ tính sổ với bà sau.”
Triệu Tiểu Đào hoàn toàn không sợ đại đội trưởng, những năm gần đây đối với bà ta ngoan ngoãn phục tùng, chẳng qua là vì ông ta áy náy chột dạ mà thôi.
Bà ta đã từng vô số lần khóc lóc cầu xin đại đội trưởng chặt đứt với Triệu Xuân Hoa, đại đội trưởng chưa từng đồng ý, mỗi lần bà ta khóc nháo, đại đội trưởng không trầm mặc thì cũng trốn ra ngoài, chờ qua một, hai giờ lại quay về, giúp đỡ bà ta làm chút việc, tìm mấy đề tài không liên quan nói, chuyện kia cứ thế đi qua.
Hơn ba mươi năm kết hôn, Triệu Tiểu Đào chưa từng từ trong miệng đại đội trưởng nghe được một câu xin lỗi, nhưng bà ta lại nghe qua rất nhiều lần đại đội trưởng chịu thua Triệu Xuân Hoa, xin lỗi, khoan dung, một câu nối tiếp một câu.
Ai có thể ngờ được, một đại đội trưởng uy nghiêm trong thôn, ở trước mặt Triệu Xuân Hoa mềm nhũn như chó con, há miệng gọi chị, có đôi khi người ta còn không thèm để ý đến ông ta.
Sao Triệu Tiểu Đào có thể không hận được chứ, người khác bỏ như giày rách, lại là thứ mà cả đời này vất vả đến mấy bà ta cũng không chiếm được.
“La Học Dân, ông đừng ở đó nói nhảm với tôi nữa, tôi nằm mơ cũng cầu nguyện cho ông và con đàn bà đê tiện Triệu Xuân Hoa kia phải gặp báo ứng, rốt cuộc hôm nay báo ứng cũng đến, ông đừng vội, Triệu Xuân Hoa là dâm phụ, ông là gian phu đều không trốn thoát được.”
“Không phải ông yêu bà ta sao? Tôi cho các người cơ hội quang minh chính đại ở bên này, chẳng phải ông nên cảm ơn tôi hả? Đến lúc đó các người đeo bảng diễu phố, mọi người đều biết hai người là một đôi, không tốt à? Bây giờ mỗi tháng hai người hẹn hò như ăn trộm, không tốt lắm.”
Vốn dĩ Triệu Tiểu Đào không muốn làm tuyệt tình như vậy, nhưng chuyện này là do La Học Dân làm tuyệt tình trước.
“La Học Dân, ông lấy hết tiền trong nhà dùng cho Lâm Kiến Trung đúng không? Tôi không hiểu rốt cuộc người phụ nữ Triệu Xuân Hoa này có mị lực gì, lại khiến ông rơi vào tình trạng này, nhưng không sao cả, ông không cho con tôi đường sống, tôi cũng sẽ không cho ông đường sống.”
Sau khi Triệu Tiểu Đào gả cho La Học Dân ba mươi năm, quyền tài chính trong nhà, bà ta chưa từng thấy, chuyện lớn trong nhà, bà ta không có quyền tham dự.
Chuyện Lâm Kiến Trung tham gia quân ngũ là sau khi Lâm Kiến Trung đi về rồi bà ta mới biết được, vốn tưởng rằng sau khi Lâm Kiến Trung tham gia quân ngũ, về sau La Học Dân sẽ không che chở cho anh ta nữa, nào ngờ lúc này vừa mới về đã đào hết tiền tiết kiệm trong nhà.
Vốn dĩ số tiền tiết kiệm đó bà ta chuẩn bị cho thằng cả xây nhà, sang năm thằng hai cũng nên lấy vợ, từng việc có việc nào là không cần dùng đến tiền?
Kết quả Lâm Kiến Trung quay về chọc họa, La Học Dân táng gia bại sản cũng muốn giúp anh ta giữ chức chủ nhiệm hợp tác xã mua bán.
Dựa vào đâu chứ? La Học Dân ông ta mỗi năm lãnh được bao nhiêu tiền lương từ chức đại đội trưởng? Số tiền đó trước nay ông ta chưa từng dùng cho nhà, tất cả đều đưa cho con tiện nhân Triệu Xuân Hoa kia, hiện tại tiền mà La Học Dân động đến là bà ta dẫn theo hai con trai, một con gái vất vả ra đồng làm ra, là từ chỗ thanh niên trí thức, bà ta không biết xấu hổ lấy được.
“Nếu như ông đã coi trọng thằng con hoang kia như vậy, tôi sẽ hủy nó.” Trên mặt Triệu Tiểu Đào lộ vẻ điên cuồng.
Vẻ mặt La Học Dân chấn động: “Triệu Tiểu Đào, có phải bà điên rồi không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận