Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 186 - Kem dưỡng da



Chương 186 - Kem dưỡng da



Chương 186: Kem dưỡng da
Cố Niệm Vi không nhìn nhiều bọn họ, từ sau khi cùng Lâm Kiến Trung xé rách mặt, về sau nhìn thấy ba anh em Lâm Văn Bình, Cố Niệm Vi đã không còn cảm giác đau lòng nữa, mấy đứa nhỏ này ở trong mắt cô ấy không khác gì đứa trẻ trong thôn.
Hơn nữa cô ấy cũng không giống như trước kia đối xử hào phóng với đứa nhỏ trong thôn nữa.
“Chúng ta đi nhanh lên, gió lớn qua, thổi rát hết cả mặt.” Cố Niệm Vi nói.
Triệu Vĩnh Lan sờ lên mặt mình: “Mấy cô còn kem dưỡng da không, kem dưỡng da của tôi sắp hết rồi, cần lên công xã mua.”
Phương Bắc hanh khô, bọn họ không qua thích ứng với thời tiết này, dùng một lượng lớn kem bảo vệ da, chưa đến một tháng đã dùng hết một lọ kem dưỡng da.
Giang Hựu Đào cũng hết: “Tôi cũng hết rồi, để xem hôm nào gió không quá to, chúng ta cùng đi, tôi phải mua một ít loại khác về, dùng thứ đó để bôi tay bôi chân không qua xót.”
Trong trung tâm mua sắm ảo của hệ thống có rất nhiều đồ, mấy loại mỹ phẩm dưỡng da đời sau nhiều như lông trâu, giá cả cũng rất rẻ, Giang Hựu Đào mua một bộ đặt trong không gian, mỗi buổi sáng dùng một ít, nhưng cô vẫn cần dùng thêm kem dưỡng da ở niên đại này, chất lượng của nó không quá kém, làm kem bôi tay, bôi chân, bôi người vẫn khá ổn.
Đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da trong không gian của Cố Niệm Vi còn rất nhiều, cô ấy giống như Giang Hựu Đào vậy, bên ngoài vẫn cần làm bộ, cách một, hai tháng cần mua một lọ.
“Vậy đến khi đó chúng ta cùng đi, nếu không qua một thời gian nữa thời tiết lạnh hơn, lai không muốn ra cửa.” Năm cô gái, trong đó đã có người định đi, Trương Tuệ Tuệ và Lý Vân Anh cũng quyết định đi.
Đám Vương Thiện Hỉ nghe thấy thế cũng quyết định đi cùng, không đi theo đám người nữ thanh niên trí thức Giang Hựu Đào, bọn họ không yên tâm.
Đoàn người quay về điểm thanh niên trí thức, từ xa đã thấy một bóng người đứng ở trước cổng điểm thanh niên trí thức của bọn họ, bên cạnh còn dựng một chiếc xe đạp.
Giang Hựu Đào liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Phó Thiệu Hoa, bước chân của cô vô thức nhanh hơn, sau khi đi vài bước lại có chút ngượng ngùng, Cố Niệm Vi đi đến khoác vai Giang Hựu Đào.
“Thường nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, trái lại cũng giống nhau, đúng không?" Cố Niệm Vi mang vẻ mặt cười trộm.
Mọi người ở chung một sân, ai có chuyện gì đều không thể lừa được người khác, Giang Hựu Đào có chút ý tưởng với người phát thư mới đến của công xã, đây là chuyện mọi người đều biết.
Giang Hựu Đào quay đầu nhìn đám người Lý Vân Anh, quả nhiên thấy vẻ mặt trêu chọc của bọn họ.
Triệu Vĩnh Lan nói tiếp: “Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa dáng dấp thanh niên trí thức Phó đẹp trai như vậy, có ai mà không động lòng chứ.”
Lòng yêu cái đẹp, ai mà không có.
Mọi người đều nở nụ cười.
Giang Hựu Đào thấy mọi người như vậy cũng thoải mái thừa nhận.
“Vĩnh Lan nói đúng, tôi nhìn nhiều cũng không sao nhỉ?”
“Không sao không sao.” Mọi người nói cười đi đến cổng điểm thanh niên trí thức.
Ai cũng không nói chuyện, ăn ý nhường cơ hội bắt chuyện với Phó Thiệu Hoa cho Giang Hựu Đào.
“Đồng chí Phó, anh chờ lâu rồi hả?”
“Tôi cũng vừa đến chưa bao lâu, điểm thanh niên trí thức các cô có mấy bức thư, tôi đưa đến cho các cô.” Phó Thiệu Hoa lấy thư của điểm thanh niên trí thức Liễu Thụ Câu đưa cho bọn họ, có năm bức thư, tương đương với phần lớn mọi người đều nhận được thư.
Thư của Giang Hựu Đào được đặt lên đầu: “Đồng chí Phó, trời rất lạnh, vào nhà uống cốc nước đi?”
Phó Thiệu Hoa định từ chối, chẳng qua đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Hựu Đào, ma xui quỷ khiến anh lại đồng ý, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, anh đã ngồi ở phòng bếp dùng để đãi khách ở điểm thanh niên trí thức, trong tay còn cầm một cốc nước đào mà Giang Hựu Đào mang ra cho anh.
Hơi ấm từ cốc tráng men truyền đến trên tay anh, khiến cho cả người anh trở nên ấm áp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận