Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 107 - Bàn chuyện



Chương 107 - Bàn chuyện



Chương 107: Bàn chuyện
Bọn họ không dừng lại mà trở về ăn cơm, trong miệng Triệu Vĩnh Lan ngậm một miếng bánh giống như quẩy dài đi ra.
Dựa theo tập tục ở bên này, trong nhà có người kết hôn, mấy món bánh này cần phải làm, bánh nhà họ Tô làm vừa ngọt vừa giòn.
Triệu Vĩnh Lan kết nhóm ở nhà bọn họ cho nên ăn được mấy miếng.
Triệu Vĩnh Lan cắn quẩy răng rắc, nhưng không ai để ý đến cô ta, cô ta ăn xong quẩy, lại nằm trên giường đất rầu rĩ không vui ngủ thiếp đi.
Buổi chiều lúc đi làm, thím Đào vẫy tay với Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi, hai người liếc nhau, đi về phía thím Đào.
Thím Đào dẫn hai người bọn họ đến một chỗ không người, nhỏ giọng nói.
“Trưa hôm nay thím đã hỏi chú của mấy cháu, ông ấy nói chỗ kia thuộc về điểm thanh niên trí thức các cháu, chỉ cần điểm thanh niên trí thức các cháu không có ai phản đối, vậy thì làm thôi.”
Hai người Giang Hựu Đào nghe xong, sắc mặt vui vẻ, Giang Hựu Đào kéo tay thím Đào nói cảm ơn.
“Cảm ơn chú, cũng cảm ơn thím, nếu như không có thím giúp đỡ chu toàn, chúng cháu muốn xây nhà cũng không dễ dàng gì.”
Ở niên đại khan hiếm lương thực, đất nền trong thôn đều được quản lý, hàng năm trong thôn luôn xảy ra chuyện người ta vì chiếm đất nền mà đánh nhau.
Mặc dù điểm thanh niên trí thức cùng với đất nền trong thôn có tính chất khác nhau, nhưng lời hay ai mà không thích nghe chứ, Giang Hựu Đào nói chân thành như vậy, thím Đào nghe mà lòng lâng lâng.
Vốn dĩ đôi mắt thím Đào không lớn, lúc này cười thành một đường chỉ thẳng.
“Tiểu Giang, xem cháu nói gì kìa, thím cũng đâu có làm gì, vốn dĩ đất đó là điểm thanh niên trí thức các cháu, thím chỉ tiện nói một câu thôi.”
Ngoài miệng thím Đào nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại làm cách nào cũng không giảm đi được vui vẻ.
Cố Niệm Vi thực tế hơn nhiều, cô ấy vươn tay vào trong túi quần, từ trong không gian lấy ra hai miếng khô bò bỏ vào trong tay thím Đào.
“Thím Đào, lời cảm ơn, cháu sẽ không nói nhiều, đây là khô bò, anh họ cháu gửi cho cháu, là đồ ăn bên Nội Mông, thím cầm lấy nếm thử mùi vị.”
Cố Niệm Vi lấy ra miếng khô bò rất lớn, to bằng nắm tay trẻ con, đặt hai miếng trong tay thím Đào, thịt màu nâu điểm xuyết hương liệu không biết tên và ớt cay.
Hương vị thịt và gia vị xông vào mũi.
Thím Đào lập tức nhét hai miếng khô bò vào trong túi: “Ai da, thím sống hơn 40 năm, thật đúng là chưa được nếm qua mùi vị của khô bò đâu.”
Thím Đào quyết định hôm nay sẽ nấu khô bò này lên thành món chưng, để cho cả nhà ăn.
Chỗ tốt vào tay, lời hứa hẹn của thím Đào cũng theo đó mà đến.
“Hai cháu nói cho thím nghe xem, hai đứa muốn căn nhà lớn chừng nào, vốn dĩ sang năm con trai thím muốn xây nhà, làm không ít gạch đất, nếu hai đứa muốn vào ở trước nhập thu, thím làm chủ trước tiên chuyển số gạch đất kia cho các cháu dùng.”
Thời buổi này giá cả gạch đỏ không thấp, chất lượng cũng không tốt như ở đời sau, gạch xanh là thứ cầm tiền cũng không mua được.
Vì thế dân chúng muốn xây nhà đều dùng gạch đất mà mình tự làm, bên trong bỏ thêm cỏ không dễ vỡ, còn có công hiệu giữ ấm nhất định,
Nhà thím Đào dự định đến mùa thu hoạch sang năm mới xây, còn thời gian một năm nữa, những gạch đất kia nhường cho đám người Giang Hựu Đào dùng trước không phải không được.
Đám người Cố Niệm Vi đâu phải không cho bà ta tiền, nói vậy con dâu bà ta cũng không để ý.
Cố Niệm Vi nói: “Đắp gian nhỏ, hai phòng một bếp, diện tích bằng phòng nhỏ của nhà thím là được.”
Phòng nhỏ của nhà thím Đào là phòng của con gái út thím Đào ở, bên trong đặt một chiếc giường đất, một chiếc bàn, không còn gì nữa, rất nhỏ.
Thím Đào suy nghĩ một chút rồi nói.
“Số gạch đất mà thím tích trữ kia đủ dùng, các cháu tự tìm người, trực tiếp đến nhà thím lấy gạch là được.”
“Thật sự rất cảm ơn thím, sau này có chuyện gì thím cứ nói, chỉ cần hai chúng cháu có thể làm được, chúng cháu nhất định không từ chối.”
Giang Hựu Đào nói câu này khiến thím Đào cười ra thêm vài nếp nhăn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận