Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 149 - Tô Dương



Chương 149 - Tô Dương



Chương 149: Tô Dương
Hạ Hà Vũ vẫn còn mặc bộ đồ màu đỏ kết hôn hôm qua, áo sơ mi đỏ thẫm, quần màu đen sợi poly, đang ngẩng cổ nói chuyện với Tô Dương ở trước mặt cô ta.
Đối diện cô ta là Tô Dương, anh ta cao khoảng 1m7 mấy, dáng dấp tập hợp các đặc điểm của người nhà họ Tô, rất đoan chính, giống như ánh mặt trời vậy.
Nói đến thật xấu hổ, Giang Hựu Đào xuống nông gần hai tháng, bát quái về Tô Dương, cô đã nghe được một đống lớn, nhưng mặt Tô Dương như thế nào, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cũng không biết do sức mạnh của cốt truyện hay Tô Dương thật sự bận rộn như vậy, rõ ràng đi làm ở công xã nhưng một lần cũng chưa từng trở về.
Mà Tô Chính Đường – Chú của Tô Dương, Giang Hựu Đào cũng thấy, anh ta đứng ở bên cạnh Chu Nguyệt Mai.
Làm nam chủ chính quy, Tô Chính Đường cao hơn Tô Dương, dáng dấp anh tuấn hơn Tô Dương, đây cũng là lần đầu tiên Giang Hựu Đào thấy anh ta, bởi vì không thi đỗ cấp ba, anh ta bị Tô Trường Sơn đưa đến huyện hành học nghề gia cụ.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, anh ta sợ Chu Nguyệt Mai xảy ra chuyện, cho nên đã trở về được vài ngày, Giang Hựu Đào gặp qua anh ta vài lần, nhưng chưa từng nói câu nào.
Nhớ đến những nội dung vừa đọc, ánh mắt Giang Hựu Đào nhìn Tô Chính Đường mang theo ít nhiều thương hại.
Hiện tại Tô Dương vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ, tối hôm qua Hạ Hà Vũ chạy đến nhà anh ta, hai người trải qua một đêm tân hôn tình nồng ý mật, ai ngờ một giấc ngủ dậy, đầu tiên anh ta bị Hạ Hà Vũ tát một cái, sau đó Hạ Hà Vũ tuyên bố muốn ly hôn.
Vậy cũng thôi đi, cô ta còn ầm ĩ ở trong sân, người bên ngoài vây xem náo nhiệt quây thành vòng tròn, đầu óc Tô Dương ong ong, trải qua chuyện Tô Trường Sơn bị đưa đi diễu phố, hiện tại Tô Dương sợ nhất là bị người ta vây xem.
Điều này khiến cho anh ta nhớ đến sau khi đám người ở công xã biết Tô Trường Sơn là ông nội anh ta, ánh mắt đó mang theo kinh ngạc, trào phúng, chán ghét.
Giống như ném tự tôn của anh ta lên mặt đất giẫm đạp, khiến anh ta vạn phần thống khổ.
Ánh mắt anh ta nhìn Hạ Hà Vũ đã mang theo phẫn hận, bàn tay rũ ở hai bên sườn đã siết chặt thành nắm đấm, nếu không phải tình huống không cho phép, anh ta thật sự muốn đánh lên người Hạ Hà Vũ.
Đều là vì cô ta anh ta mới mất mặt lớn như vậy.
“Hà Vũ, anh có chỗ nào làm không đúng, em nói đi, anh sửa, chúng ta về nhà nói, được không?” Từ nhỏ đến lớn Tô Dương chính là con cưng của trời.
Là cháu trai của bí thư chi bộ thôn, trong đám bạn bè cùng lứa cùng thôn, địa vị của Tô Dương rất cao, ở nhà anh ta cũng được cưng chiều mà lớn lên, ngay cả chú út trạc tuổi anh ta cũng phải lui bước.
Sau khi lớn lên anh ta và Tô Chính Đường cùng nhau đi học, thành tích của anh ta và Tô Chính Đường sàn sàn như nhau, về sau lúc thi vào cấp ba, sức khỏe Tô Chính Đường không tốt, thi trượt, anh ta trở thành đứa cháu xuất sắc nhất nhà họ Tô.
Tốt nghiệp cấp ba, anh ta đi làm ở trạm lương, Tô Dương cảm thấy mình đã xem như người thành phố, không có chuyện gì, anh ta không muốn về thôn.
Đối với người phụ nữ Hạ Hà Vũ này, anh ta cũng khá vừa lòng, cho dù điều kiện gia đình không tốt như một số bạn học nữ cấp ba ở huyện thành cũng không vấn đề gì, quang trọng Hạ Hà Vũ là anh ta thắng từ trong tay Tô Chính Đường về.
Tô Dương kiềm chế lại tính tình, răng hàm cắn đến đau, anh ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên mất mặt mũi lớn như thế.
Mấy năm cùng Hạ Hà Vũ ở bên nhau, trước nay anh ta không phải là một người nhân nhượng, trái lại là một người cũng được cưng chiều như Hạ Hà Vũ, khắp nơi khắp chốn nhường nhịn anh ta, nhưng anh ta vẫn như cũ không thỏa mãn.
Chỉ cần Hạ Hà Vũ làm gì có chút không đúng, anh ta sẽ dùng dáng vẻ đạo lý lớn hạ thấp cô ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận