Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 183 - Bàn tán



Chương 183 - Bàn tán



Chương 183: Bàn tán
Một cô gái mặc áo bông đỏ mới tinh, cằm hất lên cao, nói chuyện cũng lớn tiếng nhất, tiếng cười của cô ta quanh quẩn trong phòng họp, một người mặc áo bông nhìn không ra màu sắc gì, đầu cúi xuống thấp, từ đầu đến cuối không nghe thấy cô ấy nói lời nào.
Nhưng bọn họ lại là chị em họ.
Bao tay là thứ có một bó lớn trong không gian của Cố Niệm Vi, cô ấy và Giang Hựu Đào ở chung, cùng đám người Từ Đại Chủy qua lại cũng rất quen thuộc.
“Có, buổi chiều cháu mang cho thím hai đôi.” Cố Niệm Vi không nói đến tiền, cô ấy biết Từ Đại Chủy sẽ không nợ.
Lột vỏ ma côn một lúc, Thím Tưởng Tứ mới đến, trên mặt bà ấy mang theo tươi cười, hướng bọn họ ngồi xuống, kể chuyện vừa xảy ra ở bên nhà họ Tô.
“Đầu óc của Hạ Hà Vũ kia đúng là có vấn đề, mọi người biết cô ta muốn làm gì không, cô ta thế mà muốn đi theo Chu Nguyệt Mai đến nhà Tô Chính Đường ở!”
“Mọi người nói xem có phải cô ta bị bệnh không! Cô ta là cháu dâu của Tô Chính Đường, cô ta còn xấp xỉ tuổi Tô Chính Đường, đi theo Tô Chính Đường ở cùng một chỗ, mọi người sẽ nói như thế nào?”
“Tôn Tiểu Quyên kia sắp tức đến phát điên rồi, vừa rồi Tô Dương còn xuống tay đánh cô ta, Tô Dương nói Hạ Hà Vũ đội nón xanh cho anh ta!”
“Hạ Hà Vũ cũng không chịu thua anh ta, ai da, hai vợ chồng ở trong sân đánh túi bụi, anh đánh tôi một cái, tôi cào anh, náo nhiệt lắm, vì xem náo nhiệt này mà tôi phải ăn cơm nguội, lúc này bụng cũng đau.”
Thím Tưởng Tứ nói khiến cho mọi người bàn tán, bà một câu tôi một câu, cực kỳ náo nhiệt.
Giữa chừng Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi muốn đi ra ngoài đi vệ sinh, Triệu Vĩnh Lan nhất quyết đi theo, ba người đi đến nhà vệ sinh phía sau ban quản lý đại đội, ra đến nơi đúng lúc nhìn thấy ở chỗ rẽ, Hạ Hà Vũ vươn tay ngăn trước mặt Tô Chính Đường.
“Tô Chính Đường, rốt cuộc anh muốn trốn em đến khi nào? Vì sao anh không thể thừa nhận mình còn yêu em?”
Ba người Giang Hựu Đào nhất thời không cảm thấy lạnh nữa, suy nghĩ giống nhau, tìm một chỗ cản gió để đứng, Giang Hựu Đào rất tự nhiên móc hạt dưa trong túi ra chia cho Triệu Vĩnh Lan và Cố Niệm Vi mỗi người một ít.
Mọi người bắt nhịp cắn hạt dưa.
Bên kia Tô Chính Đường không nghĩ đến mình sẽ bị Hạ Hà Vũ chặn lại, càng không nghĩ đến Hạ Hà Vũ sẽ nói ra mấy câu khiến người ta xấu hổ này.
“Hạ Hà Vũ, bây giờ cô đã kết hôn rồi, dựa theo bối phận, hiện tại cô đã là cháu dâu của tôi, lúc này nói mấy lời kia với tôi là có ý gì?
Cho nên phải biết xấu hổ, hỏi mấy vấn đề này làm gì? Hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hạ Hà Vũ căn bản không nghe, con người của cô ta cực kỳ bướng bỉnh, chuyện gì mà cô ta đã nhận định rồi, cho dù có chín con trâu cũng không kéo lại được.
Giống như đời trước cô ta được Tô Chính Đường cứu lên, lại đơn phương nhận định người cứu cô ta là Tô Dương.
“Nếu không phải anh đối xử với em quá lạnh nhạt, sao em có thể ở bên Tô Dương?” Nhắc đến chuyện này, Hạ Hà Vũ còn cảm thấy ấm ức.
Năm thứ hai của cấp hai, Tô Chính Đường và cô ta kết làm đối tượng ở học kỳ hai, vốn dĩ cô ta cho rằng hai người là người yêu, Tô Chính Đường sẽ đối xử nhiệt tình với mình hơn, kết quả Tô Chính Đường cả ngày thích cầm sách đọc, rất ít khi giành thời gian cho cô ta.
Hạ Hà Vũ là kiểu người thích được chú ý, đủ loại hành động của Tô Chính Đường khiến cô ta cảm thấy không thỏa mãn, vì thế kết làm đối tượng chưa bao lâu, cô ta đã lên kế hoạch chia tay Tô Chính Đường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận