Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 668 - Năm mới vui vẻ



Chương 668 - Năm mới vui vẻ



Chương 668: Năm mới vui vẻ
Thẳng thắn mọi chuyện về mình với quốc gia xong không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô.
Năm mới tới rất nhanh, hôm nay 30 tết trường học cho nghỉ nửa ngày, đám Giang Hựu Đào không đến nhà Phó Thiệu Hoa ăn cơm, bọn họ đến tiệm cơm dân tộc Hồi ăn thịt bò.
Buổi tối khi ba người trở về, trên người dính đầy hương thịt bò.
Đi ngang qua hẻm nhỏ Hứa Thanh Thanh thuê nhà, đúng lúc gặp được Hứa Thanh Thanh đi đổ rác.
Thấy đám Giang Hựu Đào, cô ấy cười đi về phía bọn họ: “Đồng chí Giang, đồng chí Cố, năm mới vui vẻ.”
Đám Giang Hựu Đào dừng bước: “Năm mới vui vẻ.”
Im lặng một lát, Giang Hựu Đào hỏi cô ấy: “Gần đây thế nào?”
“Rất tốt, tôi đã gửi tiền về cho cha mẹ tôi, tôi cũng đi tìm bệnh viện ở bên này. Bệnh viện bên này nói bệnh này rất dễ chữa, không tốn quá nhiều tiền. Tôi đã gọi điện cho cha mẹ tôi, qua tết bọn họ sẽ tới.” Lấy được tiền mồ hôi nước mắt trong nhà từ chỗ Hà Huấn Nhiêu, lại nghe ngóng được từ bệnh viện thực ra bệnh của ông nội cô ấy không khó chứa, cả người Hứa Thanh Thanh cũng thả lỏng.
“Vậy thì tốt, bác sĩ thuộc bệnh viện thủ đô có y thuật tốt, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ông nội cô.” Giang Hựu Đào nói.
Cố Niệm Vi cũng ở bên cạnh nói: “Nếu cần trợ giúp gì, cứ tới tìm chúng tôi.”
Hứa Thanh Thanh biết rõ bọn họ nói về vấn đề tiền, khoảng thời gian này Hứa Thanh Thanh bán khoai lang nướng kiếm được không ít, tiền thuốc men chắc chắn đủ.
Hơn nữa Hứa Thanh Thanh đã quyết định, cô ấy không trở về quê.
Về quê trồng trọt trông con không phải là con đường tốt, nhưng có thể bán khoai lang ở đây.
Đừng nhìn là kinh doanh nhỏ, nhưng có thể kiếm được không ít tiền.
Cô ấy bán ở nơi này một tháng, trừ đi chi phí lợi nhuận kiếm được khoảng 100 tệ.
Cô ấy ở quê trồng trọt kiếm công, một năm cũng không kiếm được nhiều như thế.
“Cảm ơn các cô, nếu có cần, tôi nhất định sẽ tìm các cô.” Ý tốt của Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào, Hứa Thanh Thanh nhận.
Lúc này một thanh niên đi từ nhà thím Dương ra, gọi Hứa Thanh Thanh một tiếng, Hứa Thanh Thanh quay đầu liếc anh ta một cái, nói hai câu với đám Giang Hựu Đào rồi trở về.
Hai người một trước một sau vào nhà, Hứa Thanh Thanh đang nói chuyện, người thanh niên kia nói không nhiều lắm, thường đáp hai tiếng.
Hài hòa ngoài ý muốn.
Giang Hựu Đào nghĩ, có lẽ đây là người chồng định mệnh của Hứa Thanh Thanh.
Một người vợ bệnh qua đời xong nuôi con trai một mình, sau khi cải cách mở ra mình làm công nhân kiến trúc, chậm rãi dẫn dắt một đội kiến trúc, cuối cùng tiến vào chiếm giữ ngành sản xuất bất động sản.
Hai bọn họ nâng đỡ trong buôn bán, chiếu cố nhau trong cuộc sống, tốt hơn tên mau xuyên Hà Huấn Nhiêu kia.
Giang Hựu Đào hi vọng, đời này Hứa Thanh Thanh hạnh phúc như đời trước.
Bọn họ trở lại ký túc xá, Phó Thiệu Hoa đợi ở tầng dưới, Phó Thiệu Hoa xách một hộp giữ ấm, bên trong là đồ Thiệu Thanh đặc biệt bảo mang đến cho cô.
Ngày hôm nay cả nhà Phó gia về đại viện bộ đội ăn cơm, Phó Thiệu Hoa vội vàng rời đi.
Còn chưa đi lên lầu, Hàn Diên Thanh và Hàn Đào Nhụy đều tới.
Hai ngày trước ông bà Hàn đã đến thủ đô, bọn họ vào nhà Hàn Diên Thanh thuê ở trước.
Phòng không quá to nhưng ấm áp, tốt hơn Tứ Hợp Viện một chút.
Tứ Hợp Viện của anh ta còn đang gửi đơn ra tòa.
Ngày hôm qua Hàn Diên Thanh tới bảo Cố Niệm Vi đến nhà anh ta ăn tết, Cố Niệm Vi nghĩ tới Giang Hựu Đào và Từ Mãn Thu nên không đi.
Hàn Diên Thanh cũng đưa đồ ăn đến.
Anh ta nói rất lâu với Cố Niệm Vi mới đi.
Hai người một trước một sau tiến vào ký túc xá, bọn họ vừa mới ăn no, còn chưa đói, những món ăn này bọn họ thật sự không ăn được.
Giang Hựu Đào nhìn chân giò thịt viên trong hộp giữ ấm: “Nếu biết sớm đã không đi ra ngoài ăn.”
Cơm và đồ ăn rất thơm, nhưng Giang Hựu Đào thật sự không có khẩu vị.
Cố Niệm Vi mở hộp cơm giữ ấm của cô ấy, bên trong đều là món thịt, sủi cảo cũng để một khay riêng.
Cô ấy suy nghĩ một lát, nói với Giang Hựu Đào: “Hay là đợi đám Vân Vân trở về, chúng ta cùng nhau ăn?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận