Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 265 - Dưa mới



Chương 265 - Dưa mới



Chương 265: Dưa mới
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người đi học đi, học sinh lớp ban nhất đã nghỉ mấy ngày rồi.”
Nghe thấy hiệu trưởng Hoàng sắp xếp cho mấy người kia đều là môn chính, còn mình dạy môn phụ, trong lòng Cung Húc Ba có chút oán hận.
Cảm thấy hiệu trưởng Hoàng có chút khinh người, anh ta là một người đàn ông, anh ta dạy tiết phụ làm gì, anh ta nên làm giáo viên dạy môn chính, làm chủ nhiệm lớp.
Từ phòng hiệu trưởng đi ra, thầy Trương dẫn bọn họ đi đến văn phòng, giao thời khóa biểu và sách giáo khoa cho bọn họ, sau đó vội vàng rời đi.
Tiết đầu tiên là của Giang Hựu Đào, cô cầm sách đi đến lớp ban nhất.
Thời đại này người nghèo, trường học cũng nghèo, ngay cả bàn học cũng là nhà trường tự làm, cực kỳ đơn sơ.
Lớp học có tổng cộng hơn 20 học sinh, nam sinh chiếm hơn phân nửa, rất ít nữ sinh.
Bọn nhỏ rất nghiêm túc, vẻ mặt tò mò nhìn Giang Hựu Đào.
Lúc học đại học, Giang Hựu Đào đã đi dạy thêm, đối với việc giáo dục bọn nhỏ xem như có chút tâm đắc, cô không chút nào luống cuống, cầm phấn viết lên bục giảng.
Tên của cô được viết ngay ngắn trên bảng đen.
“Chào các em, các em nhớ kỹ tên của cô nhé, từ hôm nay trở đi, cô chính là cô giáo dạy văn của các em, bạn nào có thể nói cho cô biết chúng ta đã học đến đâu rồi không?"
Học sinh trong lớp nhao nhao giơ tay, bầu không khí trong lớp nhẹ nhàng hòa hợp.
Lúc đi ra khỏi lớp, Giang Hựu Đào đụng vào một người có diện mạo dịu dàng ở đối diện, mặc áo sơ mi trắng, bím tóc công chúa trẻ tuổi.
Trong nháy mắt gặp thoáng qua, hệ thống ăn dưa đưa ra thông báo.
“Đinh, hệ thống ăn dưa vì ngài phục vụ.”
“Kiểm tra đo lường đến nữ chính số 4 Lâm Mạn Nhu, “Tiểu kiều thê ở thập niên 70”, đang tải nội dung cốt truyện…”
“Truyền đến cô…”
Giang Hựu Đào nhướng mày.
Tiểu kiều thê? Thật ra cô muốn nhìn xem, tiểu kiều thê này rốt cuộc có bao nhiêu kiều.
Nghĩ đến trong ba tháng ngắn ngủn mà cô xuyên qua đã trải qua ba nữ chính, ngoại trừ Cố Niệm Vi ở thế giới thứ nhất, còn lại hai người kia, người sau càng khó một lời nói hết hơn người trước.
Giang Hựu Đào hy vọng nữ chính thứ 4 này ít nhiều gì cũng vớt vát lại mặt mũi cho nữ chính.
Cô đi qua đám học sinh đang chơi ở sân thể dục quay về văn phòng.
Rót một cốc nước uống, tiện tay cũng rót cho Cố Niệm Vi một cốc, sau đó ngồi vào bàn làm việc, kể qua cho Cố Niệm Vi về tình hình trong lớp.
Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hiệu trưởng Hoàng cầm một chiếc gậy sắt, đến một gốc cây to ở phòng phía tây gõ ba tiếng.
Đến giờ vào lớp.
Mấy học sinh ở sân vội vàng chạy vào lớp, Cố Niệm Vi cầm lấy cốc nước mang theo sách vở rời đi.
Trong văn phòng chỉ còn lại Giang Hựu Đào và Thẩm Gia Hội, thành tích học tập của Thẩm Gia Hội tốt, nhưng không có kinh nghiệm đứng lớp, hiện tại đang xem giáo án mà giáo viên trước kia để lại.
Giang Hựu Đào mở sách ra, giả bộ như đang xem giáo án, nhưng thực tế lại mở balo hệ thống lên xem quyển sách “Tiểu kiều thê ở thập niên 70”.
Ngoài bìa là một cô gái xinh đẹp gương mặt phấn nộn, mặc trên người một chiếc váy trắng liền áo, mái tóc dài xõa trên vai, ở cách cô ta không xa, còn có một người đàn ông mặc trang phục lục quân, ánh mắt người đàn ông kia nhìn chăm chú vào cô ta.
Nhìn bìa truyện này, tuấn nam mỹ nữ, thật đúng là khiến người ta thoải mái.
Nhưng click mở sách, đọc hai chương thôi đã thấy không ổn.
Truyện viết về nữ chính Lâm Mạn Nhu là giáo viên cấp hai của công xã Tảo Hương, năm 18 tuổi, dưới sự tác hợp của người nhà kết hôn với Cố Hán Thân ở trên trấn, đang tham gia quân ngũ.
Vừa mới kết hôn, ngay ngày hôm sau Cố Hán Thân đã bị khẩn cấp triệu tập về bộ đội, trước khi đi đưa hết tiền tiết kiệm của mình cho Lâm Mạn Nhu, về sau hàng tháng đều gửi tiền trợ cấp của mình cho cô ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận