Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 294 - Bí mật chôn giấu



Chương 294 - Bí mật chôn giấu



Chương 294: Bí mật chôn giấu
Trong phòng nhà họ Lâm bị đập đến kêu loảng xoảng, Lương Lai Đệ ở bên ngoài khóc đến mức không thở nổi, ánh mắt vô số người nhìn qua Lâm Mạn Nhu, Lâm Mạn Nhu xem như không biết.
Mẹ cô ta là hạng người gì, đời trước cô ta đã trải nghiệm đủ, hai mắt chỉ nhìn kẻ có tiền.
Cô ta có tiền, đừng nói cô ta là gái, là bà hai của kẻ có tiền, cho dù có là quỷ, người mẹ này của cô ta cũng đi lên liếm hai miếng.
Lúc cô ta có tiền không ít lần cho mẹ mình, ngoài miệng mẹ cô ta nói rất hay, là giúp cô ta giữ tiền, kết quả mẹ cô ta lại dùng số tiền này xây nhà cho anh cả, mua nhà cho em trai cô ta ở huyện thành.
Lúc cô ta bị bệnh quay về đòi tiền bà ta, bà ta vứt cho 100 tệ.
Giống như tống cổ ăn mày vậy.
Lâm Mạn Nhu cảm thấy con đường mình phản bội Cố Hán Thân, mẹ cô ta cũng có một phần trách nhiệm, nếu như bà ta để cô ta gả cho Hoàng Gia Vĩ, chuyện gì cũng không có.
Về sau Hoàng Gia Vĩ có thể phát tài, chứng minh ít nhiều gì anh ta cũng có chút thiên phú trên người.
Hoàng Gia Vĩ này dễ lừa gạt, nhất định sẽ đối xử tốt với cô, Cố Hán Thân là kẻ điên, từ đầu đến cuối là kẻ điên.
Anh ta thẳng thắn với quốc gia mình là người sống lại có lợi ích gì chứ, một chút chỗ tốt cũng không chiếm được, giấu việc này trong lòng, nhân lúc quốc gia còn chưa phát triển, ôm tiền không tốt sao.
Con mẹ nó, đúng là đồ chết não.
Người nhà họ Cố phá nát đồ Cố gia, sau đó đi ra.
Lương Lai Đệ nhìn mặt đất hỗn loạn, ngồi trên tuyết khóc to, khóc rồi lại khóc, bà ta từ trên mặt đất bò dậy, chạy đến bên người Lâm Mạn Nhu, tát cô ta một cái, đánh Lâm Mạn Nhu ngã xuống tuyết.
Sau đó dùng một chiếc gậy to đánh lên người cô ta, trong miệng còn mắng những lời cay nghiệt, tiện nhân, giày rách… không ngừng từ trong miệng bà ta đi ra.
Lâm Mạn Nhu tránh gậy của bà ta, từ trên mặt đất đứng lên, né tránh gậy Lương Lai Đệ lại đánh đến, nhịn đau cười nói.
“Người ta thường nói mẹ nào con nấy, mẹ à, hôm nay con thành ra như vậy, không phải là học theo mẹ sao, lúc còn nhỏ cha con ra bên ngoài làm nghề phụ, mẹ cùng với mấy bác của con, chẳng phải cũng làm chuyện đó sao?”
“Sao thế, sao đến lượt con, con lại không được làm.”
Đám người Giang Hựu Đào vừa đi được vài bước, trong nháy mắt đã không đi nổi nữa.
Má ơi, dưa nhiều quá, không trở về được!
Giang Hựu Đào lại muốn cắn hạt dưa, nhưng hôm nay quá lạnh, lấy hạt dưa ra cắn cũng cóng hết tay, cô chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Sắc mặt Lương Lai Đệ thay đổi, quay đầu nhìn chồng mình Lâm Vĩnh Chương.
Lâm Vĩnh Chương nheo mắt nhìn bà ta, Lương Lai Đệ hướng về phía Lâm Mạn Nhu quát.
“Mày nói linh tinh gì vậy, chính mày có vấn đề, còn dội nước bẩn lên đầu tao?”
Lâm Mạn Nhu sờ mặt mình, vừa nóng vừa đau, cô ta à lên một tiếng, nhếch khóe môi bị đánh rách, cô ta hít vào một hơi.
Lâm Mạn Nhu nhìn về phía Lâm Vĩnh Chương: “Lúc con còn nhỏ, quanh năm suốt tháng luôn có một khoảng thời gian dài cha không ở nhà, đi đến nơi khách đánh ngăn tủ cho người ta, cha ở bên ngoài vất vả kiếm tiền, cha biết mẹ con ở nhà trôi qua bao nhiêu tiêu sái không?”
Lâm Vĩnh Chương là thợ mộc, năm đó nhà ai kết hôn ít nhất cũng phải có tủ, quanh năm suốt tháng, có nửa năm ông ta không ở nhà, anh trai Lâm Mạn Nhu là đứa ngốc, suốt ngày không về nhà, buổi tối ăn cơm xong lại nằm lăn ra ngủ, nửa đêm ôm anh ta đi bán cũng không biết.
Lâm Mạn Nhu là con gái, ngoài miệng Lương Lai Đệ nói đối xử con trai con gái bình đẳng, nhưng ở trong nhà bà ta, con trai không cần làm việc.
“Mẹ tống cổ con ra ngoài làm việc, bác cả, bác hai con lập tức đi đến đi lui vào nhà mình, cha là người thông minh như vậy, nhất định biết bọn họ đến làm gì nhỉ?”
Ánh mắt Lâm Mạn Nhu dừng trên người Lâm lão đại và Lâm lão nhị đứng bên ngoài sân, hiện tại hai người bọn họ đã sắp 50 tuổi, từ tướng mạo nhìn lại, bọn họ và Lâm Vĩnh Chương có ba phần tương tự.



Bạn cần đăng nhập để bình luận