Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 515 - Vui sướng



Chương 515 - Vui sướng



Chương 515: Vui sướng
Sau khi ra khỏi nơi này, Từ Đại Chủy và Lưu Mãn Trụ đến rạp chiếu phim.
Hai người kết hôn nửa đời người, đây là lần đầu tiên tới nơi này.
Bọn họ không hiểu gì cứ đứng đó nhìn, chỉ một lát sau có mấy người trẻ tuổi đi tới.
Hai người đàn ông đi mua hạt dưa, chỉ có một túi giấy dầu nhỏ, nhìn còn chưa tới một lạng lại bán 6 xu, mấy người trẻ tuổi không chớp mắt một cái mua luôn.
Từ Đại Chủy và Lưu Mãn Trụ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong đôi mắt bọn họ lóe lên ánh sáng dọa người.
Hai người đứng ở cửa ra vào rạp chiếu phim nửa tiếng, ở trong vòng nửa tiếng này bọn họ bán được hơn mười phần hạt dưa, kệ hàng phía sau người bán vé lập tức vơi đi hơn nửa.
Nếu không phải còn đi xe về nhà, hai vợ chồng còn nhìn nhiều thêm lát nữa.
Từ trước tới nay hai vợ chồng chưa từng làm kinh doanh, chỉ chăm chỉ làm ruộng.
Nhưng bọn họ không phải không muốn làm, là không biết rõ nên làm như thế nào.
Hiện giờ Giang Hựu Đào để mọi thứ trước mặt bọn họ, nếu bọn họ không nhận lấy, vậy đáng đời bọn họ nghèo cả đời.
Trên đường hai vợ chồng về nhà cảm xúc bành trướng.
Về đến nhà Từ Đại Chủy gào to Lưu Mãn Trụ cắt báo, mua giấy dầu phải tốn tiền, báo thì không cần, trong đội có từng chồng dày, có báo đều là từ mười năm trước.
Bình thường những thứ này ngoại trừ cán bộ thôn như đám Lưu Mãn Trụ đọc ra thì không ai đọc, nhà người nào muốn dán tường thì đi xin một ít.
Ngày lễ ngày tết Lưu Mãn Trụ lấy một ít, hiện giờ nhà bà ấy cũng có nhiều.
Từ Đại Chủy tuyệt đối có quyền nói ở nhà, bà ấy quyết định chuyện gì, người nào cũng không dám phản bác.
Cả nhà bận rộn cả tối, cuối cùng cũng đóng gói 20 cân hạt dưa xong, còn thừa ra 2 cân, Từ Đại Chủy vui không khép được miệng.
Sáng ngày hôm sau, Từ Đại Chủy dẫn theo con trai thăm người thân.
Bọn họ đi tới công xã trước, sau đó một đường đi đến nhà mẹ đẻ bà ấy, đi về qua lại hai chuyến, năm cân hạt dưa mang đi không còn.
Bà ấy bán 5 xu một lạng, 5 cân là 2 tệ rưỡi.
Bà ấy mua hạt dưa chỗ Giang Hựu Đào là 3 hào rưỡi 1 cân, 5 cân là 1.75 tệ, lúc này đi một chuyến, 5 cân hạt dưa bọn họ kiếm được 7 hào rưỡi.
Trong nhà còn 15 cân chưa bán, đợi bà ấy bán hết, sẽ kiếm được 3 tệ!
Ba tệ đó!
Con trai cả bà ấy làm việc theo công, năm trước tính công một ngày là 1 hào rưỡi, ba tệ này anh ta phải làm mất bao lâu?
Lúc này một tuần đã kiếm được!
Hai mẹ con Từ Đại Chủy càng chạy càng kích động, khi về nhà trên mặt tràn ngập vui mừng.
Từ lúc bọn họ rời đi trong lòng Lưu Mãn Trụ vẫn luôn lo lắng, lúc này thấy bọn họ đã trở về, nhìn biểu cảm và giỏ trống không của bọn họ, cuối cùng trong lòng Lưu Mãn Trụ cũng an tâm hơn.
Khi cả nhà Từ Đại Chủy đắm chìm trong vui sướng kiếm tiền, Giang Hựu Đào cũng được hệ thống trợ giúp thuê một căn nhà to cách ký túc xá gia đình không xa.
Căn nhà này ở phía đông huyện thành, trước mặt dựa một ngọn núi, hàng xóm trái phải cũng cách hơi xa.
Nhà ba phòng, sân nhỏ rất rộng, tường bao đều dùng gạch xây lên, trong sân còn có một cái giếng.
Sở dĩ vẫn luôn không có ai thuê, là vì 10 năm trước trong nhà này có hai người chết, nghe nói tối đến sẽ có quỷ nháo.
Giang Hựu Đào không ở đây, cô không sợ chuyện này.
Hơn nữa cô cũng đã hỏi Hệ Thống Ăn Dưa, trong ngôi nhà này vô cùng sạch sẽ.
Thuê nhà xong, Giang Hựu Đào suy nghĩ chuyện thuê người đàn ông vạm vỡ, chỉ dựa vào mình cô chắc chắn không làm được lâu.
Giang Hựu Đào về ký túc xá, thấy nhà của Chu Ngọc Dĩnh có người đang chuyển nhà, cô không chú ý quá nhiều.
Đi vòng qua bọn họ, Giang Hựu Đào thấy Cố Niệm Vi đang nói chuyện với Phó Thiệu Hoa.
Đôi mắt Giang Hựu Đào sáng lấp lánh đi về phía bọn họ.
Phó Thiệu Hoa tới dây, tránh cho cô phải đi tìm, đây gọi là gì nhỉ?
Đây gọi là đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu!



Bạn cần đăng nhập để bình luận