Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 758 - Phản kháng



Chương 758 - Phản kháng



Chương 758: Phản kháng
Khi mới phát hiện mình sống lại, Bạch Diễm Lan mừng rỡ như điên.
Cô ta nghĩ đời này nhất định phải sống hạnh phúc với Tô Trí Viễn, sinh con cho anh ta, quãng đời còn lại cũng nghe anh ta nói, không để lộ tính cách xấu xa, cũng không lấy đồ nhà mình trợ cấp Bạch gia.
Đáng tiếc cô ta chưa vui vẻ được bao lâu, cô ta đã dung hợp xong với ký ức ở kiếp này.
Tô Trí Viễn ly hôn với cô ta, còn biết rõ chuyện Vương Ngọc Vinh là con cô ta.
Bạch Diễm Lan như rơi vào địa ngục.
Cùng giường chung gối với Tô Trí Viễn cả đời, điểm mấu chốt của Tô Trí Viễn cô ta biết rõ hơn ai khác.
Tô Trí Viễn có thể tha thứ rất nhiều chuyện, nhưng anh ta không thể dễ dàng tha thứ chuyện bị lừa gạt, còn bị đội nón xanh.
Khi cô ta kết hôn với Tô Trí Viễn không thẳng thắn chuyện trước khi mình kết hôn từng có con, thực ra đêm tân hôn bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì, máu trên giường là cô ta dùng máu gà bôi lên.
Sỉ nhục như thế, không có người đàn ông nào có thể chịu được, càng không nói tới chuyện cô ta còn có con trước hôn nhân.
Tối hôm qua Bạch Diễm Lan cả đêm không ngủ.
Cả đời cô ta sống dưới cánh chim của Tô Trí Viễn, từ trước tới nay chưa từng sống một mình, Bạch Diễm Lan không dám nghĩ nếu không có Tô Trí Viễn, sau này cô ta sẽ sống thế nào.
Trời vừa sáng, cô ta lập tức đi tìm Tô Trí Viễn.
Cô ta nói chuyện từ nhỏ tới lớn cho Tô Trí Viễn, Tô Trí Viễn là người rộng lượng còn mềm lòng, trong kiếp trước Bạch Diễm Lan biết rất rõ.
Cô ta cho rằng cô ta nói những nỗi khổ của mình với Tô Trí Viễn, Tô Trí Viễn sẽ thương tiếc cô ta, tha thứ cho cô ta.
Nhưng khiến cô ta thất vọng rồi, cách làm lấy lui làm tiến của cô ta không khiến Tô Trí Viễn thương tiếc cô ta chút nào.
Trên đường trở về cô ta vô cùng khó chịu, cô ta lấy dao trong túi nhỏ luôn mang theo bên người ra.
Bạch Diễm Lan cảm thấy hai đời của mình trôi qua không như ý, tất cả đều là vì bà Bạch.
Nếu không có bà Bạch, cô ta nhất định sẽ sống với dáng vẻ khác.
Nhìn thấy bà Bạch, cô ta cầm dao đâm tới.
Bạch Diễm Lan cảm thấy rất lâu, nhưng trong hiện thực chỉ một lát là qua.
Dao của bà Bạch đâm về phía cổ Bạch Diễm Lan:
“Bà đây nuôi mày hơn mười năm, cung cấp đồ ăn đồ uống cho mày, vậy mà có ngày mày ám sát tao?”
“Bảo tao hủy hạnh phúc của mày, nếu không có bà đây, mày cho rằng mày có thể gả cho Tô Trí Viễn ư? Gia đình Tô Trí Viễn thế nào, gia đình mày thế nào, nếu không phải lúc trước bà đây bảo mày đi cứu cậu ta, mày có thể gả cho cậu ta ư? Nghĩ cái rắm! Mày có đức hạnh gì không có gương soi thì không biết tiểu một bãi soi lại bản thân mình sao?”
“Mày cho rằng không có bà đây, Tô Trí Viễn có thể nhìn mày nhiều một cái à?” Vẻ mặt bà Bạch khinh miệt còn trào phúng.
Bạch Diễm Lan có dáng vẻ không tệ, nhưng gái nông thôn đẹp tới mấy cũng có thể so được với gái thành phố ư?
Cô gái trong thành phố ăn mặc xinh đẹp, gương mặt đều đẹp hơn gái nông thôn nhiều.
Gái nông thôn hàng năm làm việc nhà nông, tay thô mặt thô, quần áo cũng đầy bùn đất, đâu so được với gái thành phố?
Theo lời bà Bạch nói, dáng người của Bạch Diễm Lan thô kệch, đừng nói là so với cô gái trong thành phố, cho dù là so với Bạch Ngọc Lan cũng không so được.
Dao cách cổ Bạch Diễm Lan càng ngày càng gần, Bạch Diễm Lan liều mạng chống cự, nhưng không làm nên chuyện gì.
Khi dao cứa vào thịt Bạch Diễm Lan, Giang Hựu Đào đã bước vào cửa, nhanh hơn cô một bước là Bạch Ngọc Lan cầm bình hoa đi ra khỏi phòng.
Bạch Ngọc Lan giơ bình hoa, đập lên đầu bà Bạch.
Bình hoa vỡ, mảnh vỡ rơi khắp nơi, tay bà Bạch cầm dao dịch ra xa, Bạch Diễm Lan vội lăn đi đứng dậy trốn đến phía sau Bạch Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan cũng rất sợ hãi, hai người dịch gần về phía sau.
Bà Bạch không nghĩ tới sẽ có ngày bà ta bị chính con chó mình nuôi cắn bị thương, bà ta che đầu mình, máu chảy từ trên đầu bà ta xuống, bà Bạch nắm chặt dao tiến tới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận