Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 313 - Chỉ trích



Chương 313 - Chỉ trích



Chương 313: Chỉ trích
Mẹ Tiêu thấy sự việc mình vất vả giấu diếm nhiều năm bị phơi bày ra ngoài, trước mắt tối sầm: “Tôi xé rách miệng bà!”
Từ Đại Chủy lại đánh bà ta một cái. Hàng năm bà ấy làm việc nhà nông, mẹ Tiêu ở công xã, nhiều nhất cũng chỉ làm hai luống đất phần trăm của mình, hoàn toàn không đánh lại được bà ấy.
“Xé rách miệng tôi hả? Tôi xé rách miệng bà trước, gặp qua kẻ thiếu đạo đức, nhưng chưa thấy ai thiếu đạo đức như bà vậy, còn nói lương thực không đủ ăn, để Thiển Khê đến nhà chúng tôi mượn lương thực, tôi nể mặt cháu gái, cũng không hỏi chuyện mượn này, trực tiếp bảo con bé mang lương thực về, con mẹ nó, bây giờ tôi thật đúng là hối hận.”
“Sớm biết như thế, đừng nói là mượn lương thực, ngày hôm qua không lấy dao chọc chết thằng con ẻo lả kia của bà, tôi không phải Từ Đại Chủy.”
Trên đường đến đây Từ Đại Chủy nghe nói, từ khi Chung Thiển Khê gả đến đây, cô ấy chưa cùng phòng với Tiêu Tử Thần, ban đêm ngủ đều là một mình một chăn.
Tiêu Tử Thần nói, sức khỏe anh ta không thể làm vận động mạnh, làm cái con mẹ nó, làm với em trai mình, không phải vận động mạnh à?
Loại tin tức này dễ rước đến người vây xem nhất, mọi người một truyền mười, mười truyền một trăm, ngay cả bà lão 70 tuổi đi đường còn không xong cũng đến vây xem náo nhiệt.
Bọn họ xem nhiều vụ ngoại tình, nhưng loại chuyện hai người đàn ông làm, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp, quả nhiên chỉ cần người sống đủ lâu, chuyện gì cũng gặp được.
Ngay lúc mọi người bàn tán sôi nổi, Chung Thiển Khê xách Tiêu Tử Thần đi ra, Tiêu Tử Long đi theo sau bọn họ.
Chung Thiển Khê một chân đá đến, Tiêu Tử Long quỳ gối xuống đất.
Chung Thiển Khê nhìn về phía Hoàng Thiết Hoa, lúc này mặt bà ta sưng đỏ, tóc tán loạn, khóe miệng bị đánh đến chảy máu.
Chung Thiển Khê nhớ đến mấy ngày qua xuyên đến đây, nghe thấy những lời bà ta nói, chỉ cảm thấy tính tình mình quá tốt, trở nên một chút cũng không giống cô ấy.
Ngay cả loại mặt hàng như mẹ Tiêu, đặt ở Phương Chiêu quốc, bà ta dám sai cô ấy làm việc, dám bày sắc mặt cho cô ấy nhìn, đã sớm bị một gậy của cô ấy tiễn đi rồi.
Cô ấy tòng quân nhiều năm, gặp được kẻ địch mật thám nhiều vô số, cô ấy từng đánh phụ nữ, cũng đánh qua đàn ông, ngay cả bạn tốt còn từng nói qua cô ấy không có đạo nghĩa.
Cô ấy quả thực không có, cho nên vừa rồi đánh hai anh em Tiêu Tử Thần, cô ấy một chút cũng không có tư tưởng không để đánh đàn ông, cùng với tư tưởng truyền bá rầm rộ không được đánh đàn ông ở Phượng Chiêu, một chút cũng không giống nhau.
“Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, con người của tôi mọi người cũng biết, cởi mở, sức khỏe Tiêu Tử Thần không tốt, tôi cảm thấy không sao cả, nhà anh ta nghèo phải dựa vào tôi nuôi gia đình cũng không sao, nhưng thứ mà tôi không thể tiếp thu chính là, Tiêu Tử Thần ở sau lưng tôi làm bậy, còn cùng đàn ông làm bậy.”
Chung Thiển Khê nói xong, một chân đá vào người Tiêu Tử Thần, Tiêu Tử Long run rẩy, anh ta đã bị Chung Thiển Khê đạp bốn nhát, hiện tại khắp người đều đau.
Anh ta không dám phản bác.
Hoàng Thiết Hoa nhìn thấy con trai bảo bối của mình bị đánh, đau lòng đến mắt đỏ lên, bà ta chạy đến che chở, nhìn Tiêu Tử Thần ăn mặc phong phanh, còn cởi áo bông trên người mình phủ lên người anh ta.
Bà ta chỉ trích Chung Thiển Khê: “Chung Thiển Khê, sớm biết cô là loại phụ nữ như vậy, tôi không nên để Tử Thần nhà mình cười cô về, nó đùa giỡn với em trai mình mà cô cũng để trong lòng, loại phụ nữ như cô, sao một chút độ lượng cũng không có vậy?”
“Nó không ở bên ngoài tìm phụ nữ khác làm loạn, làm người ta lớn bụng, chẳng phải đã rất cho cô mặt mũi sao?”
“Chỉ chơi đùa một chút mà thôi, từ xưa đến nay đàn ông như vậy còn ít à? Cô muốn cắn chết không thả như vậy sao?”
Dáng vẻ Hoàng Thiết Hoa chỉ trích Chung Thiển Khê quá mức thiệt tình thực lòng, càng làm cho Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi cau mày.



Bạn cần đăng nhập để bình luận