Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 262 - Ghen ghét 1



Chương 262 - Ghen ghét 1



Chương 262: Ghen ghét 1
Cô vỗ lên ghế sau của xe: “Thím à, thím có muốn ngồi không, cháu lai thím đi một vòng.”
Từ Đại Chủy kích động đến mức mặt đỏ lên: “Được không vậy, thím nặng, sợ làm hỏng xe mới của cháu.”
Đời này Từ Đại Chủy từng ngồi qua xe bò, ngồi qua xe lửa, nhưng chưa ngồi lên xe đạp bao giờ.
“Thím nói gì vậy, xe này làm ra còn không phải để cho người ta ngồi sao, thím nhanh lên đây, cháu lai thím đi hóng gió.”
Từ Đại Chủy không làm ra vẻ nữa, trực tiếp ngồi lên, Thím Tưởng Tứ nhìn đỏ cả mắt, quay sang trông mong nhìn Cố Niệm Vi.
Cố Niệm Vi:…
“Thím Tứ, thím qua đây, cháu lai thím.”
Thím Tưởng Tứ một câu cũng không từ chối, ngồi lên xe Cố Niệm Vi, chờ bọn họ ngồi vững, hai người đạp xe đi xa, một đám nhỏ đuổi theo sau.
Đám bà thím nói chuyện phiếm ở cổng thôn nhìn đến đỏ cả mắt, có mấy người khắc nghiệt hơn nhìn về phía Thím Trương Nhị: “Tố Cầm à, tôi thấy ngày thường bà đối xử với thanh niên trí thức Giang kia cũng khá tốt, sao cô ta không nói lai bà vậy?”
Thím Trương Nhị ngước mắt lạnh nhạt nhìn người nói chuyện một cái: “Ghế sau của xe đạp ngồi được một người thôi, mắt bà bị mù à? Chẳng lẽ bảo tôi ngồi ở ghi đông đằng trước? Tôi còn cần mặt mũi đây.”
“Hơn nữa sao bà biết Du Đào không lai tôi hả, bà cứ chờ xem, lát nữa con bé đưa Đại Chủy về, lại lai tôi đi dạo.”
Tốt xấu gì cũng nói chuyện phiếm với Giang Hựu Đào lâu như vậy, Thím Trương Nhị vẫn hiểu Giang Hựu Đào.
Con nhóc này chính là kiểu không đắc tội với ai cả, đối xử với bọn họ công bằng, ai cũng đừng nghĩ chiếm hời hơn của cô một phần.
Quả nhiên giống như lời Thím Trương Nhị nói, sau khi Giang Hựu Đào đưa Từ Đại Chủy về, lại lai bà ấy đi một vòng quanh thôn.
Lúc quay về Thím Trương Nhị ngẩng cao đầu, dù sao gái có chồng trong thôn, ngoại trừ ba người bọn họ, còn ai được ngồi xe đạp đi dạo quanh thôn?
Trên đường về, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Tứ Từ chạy đến ven đường chờ bọn họ, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi dựng chân chống để bọn nhỏ lên xe, hai đứa nhỏ hưng phấn thét chói tai, thỏa mãn trái tim hư vinh kia của Giang Hựu Đào.
Cô cảm thấy vào lúc này, cô còn ngầu ở cả khi lái xe Rolls – Royce.
Đạp xe chưa được bao lâu, bọn họ gặp Lâm Vệ Hồng và anh em nhà họ Lâm.
Lâm Vệ Hồng nghiêng đầu sang một bên xem như không nhìn thấy bọn họ, anh em nhà họ Lâm nhìn đám người Giang Hựu Đào đạp xe, trong mắt đều là không cam lòng.
Cố Niệm Vi xây nhà ở trong thôn, bây giờ còn mua xe, lại lên làm giáo viên cấp hai công xã, cuộc sống trôi qua rất có tư vị.
Đám anh em Lâm Văn An không nhịn được mà nghĩ thầm, nếu như lúc trước Cố Niệm Vi thật sự thành mẹ kế của bọn chúng thì tốt biết mấy, như vậy thứ mà cô ấy có được bây giờ, tất cả đều của anh em bọn họ.
Người ngồi ở ghế sau xe đạp cũng chính là bọn họ.
Trong lòng hai anh em ê ẩm.
Đến cửa điểm thanh niên trí thức, Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Tứ Từ tay nắm tay đi về nhà.
Buổi tối lúc đám người Giang Hựu Đào ăn cơm, hai đứa nhỏ lại dẫn theo Hạnh Hoa cùng nhau đến, trong tay cầm bát to, bên trong có đồ ăn, có bánh, là quà đáp lễ mà đám người Từ Đại Chủy cho bọn họ.
Giang Hựu Đào cầm bát lớn bỏ đồ mà đám người Từ Đại Chủy cho lên bàn, Cố Niệm Vi đi qua gắp đồ ăn trên bàn bỏ vào bát để bọn họ đem về.
Tối nay bọn họ ăn cơm, xương sườn hầm chung với cả khoai tây lẫn khoai lang đỏ, nước canh đặc sệt, mùi tương thơm nồng, bọn nhỏ đứng ở bên mắt nhìn thẳng.
Giang Hựu Đào nói: “Ba đứa ở đây một lúc rồi hãy về, ăn chung cơm với bọn chị.”
Hai người bọn họ đối với lai lịch của đối phương ít nhiều gì cũng có suy đoán, trong sinh hoạt càng lúc càng không quá để ý chi tiết.
Hôm nay xương sườn là phần ngon nhất, lúc Cố Niệm Vi lấy ra còn rất tươi ngon, Giang Hựu Đào cũng không nói gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận