Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 104 - Nam chính quay về



Chương 104 - Nam chính quay về



Chương 104: Nam chính quay về
Hơn nữa mảnh đất kia vốn được phân cho điểm thanh niên trí thức, cho dù bọn họ không đồng ý cũng không thể trồng hoa màu trên mảnh đất đó, những vấn đề này bọn họ vẫn sẽ cân nhắc.
“Vậy thím à, thím nhất định đừng quên nói chuyện này với đại đội trưởng nhé, chúng cháu về đây, lát nữa còn phải bắt đầu làm việc.”
Hai người Cố Niệm Vi đứng lên rời đi, đồ vật mang đến đương nhiên cũng để lại trên giường đất.
Thím Đào liếc qua đồ trên giường, cái gì cũng chưa nói, nhiệt tình tiễn hai người ra khỏi nhà: “Được rồi, thím nhất định sẽ nói với ông ấy, hai đứa yên tâm.”
Sau khi tiễn hai người Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào đi, thím Đào quay về nhà, nhìn đường đỏ và kẹo sữa, cười tươi như hoa.

Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi từ trong nhà đại đội trưởng đi ra, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ màu xanh lục vội vàng đi về phía nhà họ Lâm, bóng lưng kia có chút quen thuộc, Cố Niệm Vi ngẩn người, trong lòng Giang Hựu Đào lại hừ lạnh một tiếng.
Cách vụ thu hoạch nhiều nhất còn có nửa tháng, dựa theo cốt truyện, đã sắp đến lúc Cố Niệm Vi và Lâm Kiến Trung xem mắt, rốt cuộc Lâm Kiến Trung cũng bỏ lại công việc quay về.
Từ Đại Chủy đã cơm nước xong xuôi từ trong nhà đi dạo bên ngoài, thấy bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Kiến Trung, đi lên nói chuyện.
“À, đó chính là thằng con cả của Triệu Xuân Hoa, Lâm Kiến Trung. Đêm qua về, nghe nói vừa mới từ bộ đội xuất ngũ đã vội vã trở về, tối hôm qua nghe kể chuyện lần trước đã nổi giận với Triệu Xuân Hoa, nhà thím ở cạnh còn nghe được tiếng bọn họ cãi nhau.”
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc nhau, Giang Hựu Đào hỏi Từ Đại Chủy: “Thím Đại Chủy, là chính anh ta nói sau khi xuất ngũ vội vàng trở về à?”
“Đương nhiên rồi, còn có thể là giả sao?” Từ Đại Chủy thấy Giang Hựu Đào không tin, giọng lớn hơn một chút.
“Tối hôm qua bọn thím ở chân tường nghe được rất nhiều, chính miệng cậu ta nói như vậy.”
Giang Hựu Đào gật đầu, không hề nhiều lời.
Tiểu Tứ Tử cháu trai của Từ Đại Chủy từ trong nhà chạy ra: “Bà nội ơi, ông nội của cháu gọi bà đó.”
Từ Đại Chủy vừa nghe xong, lập tức không buôn chuyện với đám người Giang Hựu Đào nữa: “Chờ lúc chúng ta bắt đầu làm việc lại nói tiếp, thím về nhà trước đây.”
Từ Đại Chủy đi rồi, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi về phía điểm thanh niên trí thức, Giang Hựu Đào nói.
“Vi Vi, người đàn ông vừa rồi kia, có phải là người mà trước đó muốn đưa cô đến bệnh viện không? Anh ta thế mà là Lâm Kiến Trung, thật đúng là trùng hợp.”
“Chẳng qua sao anh ta lại phải nói mình vừa mới xuất ngũ đã vội vã trở về nhỉ? Không phải anh ta đã sớm về rồi ư?” Giang Hựu Đào chỉ ra nghi vấn.
Cô tin lấy mức độ thức tỉnh 25% kia của Cố Niệm Vi, nhất định có thể phát hiện ra sự kỳ quặc trong chuyện này.
Cố Niệm Vi cúi đầu không nói chuyện, cô ấy nghiêng người nhìn về phía con đường mà Lâm Kiến Trung biến mất.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là lúc giao dịch bị người ta phá hỏng, cô ấy hoảng loạn không nhìn đường đâm trúng người ta, sau khi đâm trúng, Cố Niệm Vi xin lỗi người nọ, hai người giới hạn giao lưu trong một câu rất xin lỗi và không sao.
Lần thứ hai gặp mặt là lúc cô bị người ta theo dõi đuổi bắt, cũng chính là trùng hợp như vậy, bọn họ lại gặp, vào lúc cô ấy chật vật nhất.
Nếu như Giang Hựu Đào không kịp thời xuất hiện, như vậy người đưa cô ấy đến bệnh viện chính là anh ta.
Trên đời này mọi chuyện đều có thể dùng trùng hợp để hình dung, nhưng một lần trùng hợp là trùng hợp, nhiều lần đều là trùng hợp rất khó tin?
Lại nghĩ đến hành động Lâm Kiến Trung đã sớm quay về, nhưng lại nói với bên ngoài vừa mới trở về, hơn nữa nghề nghiệp của Lâm Kiến Trung, trong nháy mắt ánh mắt Cố Niệm Vi lạnh đi.
Như vậy có phải cô ấy có thể hoài nghi, Lâm Kiến Trung đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật nào đó?
Hai lần anh ta xuất hiện ở hiện trường xảy ra chuyện, nhiệm vụ chấp hành bí mật này, có phải là tra rõ chuyện ở chợ đen không?
Ba lần bốn lượt xuất hiện ở bên người cô, ý đồ là gì đây?



Bạn cần đăng nhập để bình luận