Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 405 - Kết cục của Vu Đại Nha 2



Chương 405 - Kết cục của Vu Đại Nha 2



Chương 405: Kết cục của Vu Đại Nha 2
Trong đêm cô ta mơ một giấc mộng, tất cả chuyện trong mộng đều là cuộc sống của cô ta ở nhà họ Đỗ.
Sau khi tỉnh ngủ, Vu Đại Nha giống như cách một thế hệ, cô ta không rảnh nghĩ vì sao hiện tại lại sống như vậy, cô ta chỉ thầm nghĩ nhanh chóng đi gặp Đỗ Nguyên Châu.
Tư tưởng của Vu Đại Nha thành thục, vào năm cô ta 10 tuổi, lần đầu tiên gặp Đỗ Nguyên Châu, cô ta đã cảm thấy dáng dấp anh ta anh tuấn, phù hợp với mọi tưởng tượng của cô ta về người cha, về sau sống chung với nhau, mỗi một ngày tình cảm của cô ta đối với Đỗ Nguyên Châu lại nhiều hơn một chút.
Sau đó cô ta tốt nghiệp đại học, nhưng tình cảm của cô ta với Đỗ Nguyên Châu vẫn không thay đổi.
Sau khi liên tục cân nhắc, cô ta vẫn làm ra một bước kia, Đỗ Nguyên Châu từ chối cô ta, còn bị Hà Thục Lệ bắt gặp.
Vu Đại Nha không muốn làm tổn thương Đỗ Nguyên Châu, nhưng cô ta quá mức tức giận, sau khi bị từ chối cùng với Hà Thục Lệ bắt gặp tại trận, khó chịu và tức giận xen lẫn, khiến cho Vu Đại Nha làm ra chuyện khiến cả đời này cô ta hối hận.
Lúc Đỗ Nguyên Châu chết, Vu Đại Nha cực kỳ đau lòng.
Trên đường đi tìm Đỗ Nguyên Châu, Vu Đại Nha nghĩ, nếu kiếp này đã không còn quan hệ cha mẹ trói buộc, có lẽ con đường của cô ta và Đỗ Nguyên Châu sẽ tốt hơn kiếp trước.
Ở trong mắt Vu Đại Nha, Hà Thục Lệ một chút uy hiếp cũng không có, cô ta trẻ hơn Hà Thục Lệ, tài hoa hơn Hà Thục Lệ, Hà Thục Lệ thì có gì chứ?
Chẳng qua là chiếm ưu thế lớn tuổi, lại từng vì Đỗ Nguyên Châu mà sinh non thôi.
Một người phụ nữ mà ngay cả con cũng không thể sinh, lấy gì ra mà tranh với cô ta.
Vu Đại Nha càng chạy càng nhanh, rất nhanh đã đến công xã Tảo Hương, lúc này công xã Tảo Hương đã sớm thành trấn Tảo Hương.
Cô ta dọc theo ký ức đi đến hẻm Hạnh Phúc, hẻm Hạnh Phúc không thay đổi quá nhiều, cô ta đi gõ cửa, nhưng người đi mở cửa không phải là người mà cô ta luôn khắc ghi trong lòng.
“Xin hỏi đây có phải nhà của Đỗ Nguyên Châu không?”
Vu Đại Nha nghe được âm thanh của mình tràn ngập khô khốc, cô ta vẫn luôn nhìn vào trong sân.
Bà cụ ra mở cửa nhìn thấy bên ngoài là một cô gái, nheo mắt đáp: “Không phải, nhà cậu ta đã sớm chuyển đi rồi.”
“Vậy bà có biết nhà ông ấy chuyển đi đâu không?” Vu Đại Nha vội hỏi.
“Chuyện nhà người ta, sao tôi biết được.”
Sau khi nói xong, bà cụ rầm một tiếng đóng cửa lại.
Vu Đại Nha đứng ở trước cửa ra vào, nghe có người trong nhà hỏi bà cụ là ai đến, bà cụ nói.
“Tìm chủ nhà trước kia, đoán chừng không phải thân thích đứng đắn gì, nếu không người ta đã chuyển đi được 3 – 4 năm, sao cô ta lại không biết?”
Vu Đại Nha cực kỳ mờ mịt.
Cô ta nhớ đến đời trước, mãi cho đến năm 86, nhà cô ta vẫn còn ở chỗ này, sao bây giờ lại chuyển đi? Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào.
Ngay lúc cô ta mờ mịt, một đám thanh niên mặc sơ mi hoa đi qua người cô ta, trong đó có hai người nhìn khá quen.
Vu Đại Nha đi lên túm lấy một người trong đó, đám thanh niên xung quanh cười to, dùng ánh mắt hài hước lại không tôn trọng đánh giá Vu Đại Nha.
Vu Đại Nha chịu đựng không thoải mái, hỏi: “Vu Đại Xuyên, sao em lại sống như bây giờ?”
Vu Đại Xuyên vẫn rất có ấn tượng với Vu Đại Nha, anh ta bật cười.
“Nếu không thì sao, tôi nên sống như thế nào? Giống như chị cướp cha kế của mình, đuổi mẹ ruột ra khỏi nhà hả?”
Vu Đại Xuyên đi theo đám bạn, Vu Đại Hà xoay đầu nhìn Vu Đại Nha mấy lần, lại bị Vu Đại Xuyên kéo đi.
Vu Đại Nha không tin nổi.
Hai em trai cua cô ta rất ưu tú, một người tốt nghiệp đại học Yên Kinh, sau khi tốt nghiệp làm bên lĩnh vực tài chính, năng lực xuất chúng, một người tốt nghiệp đại học Hạ Thành, sau khi tốt nghiệp đi làm ở doanh nghiệp đầu tư bên ngoài, tuổi còn nhỏ đã được tham gia vào hai hạng mục lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận