Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 135 - Sững sờ



Chương 135 - Sững sờ



Chương 135: Sững sờ
“Cho thím ít hạt dưa.” Từ Đại Chủy vươn tay về phía Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào chia cho bà ấy một ít, Từ Đại Chủy cắn hạt dưa kêu răng rắc.
Triệu Vĩnh Lan và Trương Tuệ Tuệ đứng ở một chỗ, vẻ mặt hai người đều sững sờ.
Trương Tuệ Tuệ không tham dự vào chuyện đánh nhau vừa rồi, lúc cô ta và Lưu Anh Tuấn sắp đến nhà họ Tô lại chuyển hướng đến đại đội, đoàn người đại đội trưởng là do bọn họ tìm đến.
Hiển nhiên cô ta cũng không dự đoán được mọi chuyện sẽ phát triển đến một bước này, Triệu Vĩnh Lan cũng như thế.
Trong chuyện hôm nay, vốn dĩ cô ta là vai chính, nhưng hiện tại lại biến thành một quần chúng xem náo nhiệt, không biết vì sao trong lòng Triệu Vĩnh Lan có chút phức tạp.
Chu Nguyệt Mai nhìn dáng vẻ này của bí thư chi bộ Tô, bà ta đã bình tĩnh lại, nhìn về phía con dâu Tôn Tiểu Quyên nói.
“Sao Triệu Xuân Hoa lại không đến, Tiểu Quyên, con nhanh đi mời Triệu Xuân Hoa đến đây, hôm nay mẹ nhất định phải nói mọi chuyện cho rõ ràng.”
Tôn Tiểu Quyên và Chu Nguyệt Mai đối đầu nhau cũng không phải chuyện một, hai năm, nhưng đối mặt với lời nói hiện tại của Chu Nguyệt Mai, cô ta trầm mặc trong chốc lát, quyết đoán đến nhà họ Lâm tìm Triệu Xuân Hoa.
Cô ta nghe theo lời Chu Nguyệt Mai nói, không chỉ vì Chu Nguyệt Mai là mẹ chồng cô ta, càng bởi vì cô ta cũng là một người phụ nữ.
Đến nay cô ta vẫn còn nhớ rõ lúc cô ta mới vào cửa chưa được hai tháng, mẹ chồng và cô ta nối gót nhau mang thai.
Khi đó Chu Nguyệt Mai nói, lúc bà ta còn trẻ từng bị sảy thai một lần, từ sau lần đó bà ta không mang thai được nữa, cách 20 năm, bà ta lại một lần nữa mang thai, bà ta muốn sinh đứa nhỏ này ra, bà ta còn hứa, cho dù là con trai út hay con gái út cũng sẽ không dao động đến địa vị của đứa nhỏ cô ta.
Bà ta vẫn như cũ thương yêu con cô ta.
Sau đó con trai cô ta và chú em chồng trước sau sinh ra, Chu Nguyệt Mai quả nhiên làm được như những gì bà ta nói, bà ta đối xử với đứa nhỏ rất bình đẳng, chưa từng thiên vị chú em, cũng không cưỡng ép bắt con trai cô ta nhường đồ.
Lúc bận rộn đứa nhỏ đều do Chu Nguyệt Mai một mình trông nom, bà ta cõng một đứa, bế một đứa, người được cõng thường là Tô Dương nhà cô ta.
Tôn Tiểu Quyên ghét Chu Nguyệt Mai là sự thật, dù sao cũng là mẹ chồng nàng dâu, đó chính là thiên địch, trên thế giới này có rất ít mẹ chồng nàng dâu thân thiết như mẹ con.
Nhưng Tôn Tiểu Quyên vẫn nhớ rõ điểm tốt của Chu Nguyệt Mai, cô ta và Chu Nguyệt Mai cũng từng rất tốt.
Triệu Xuân Hoa ở nhà dỗ con trai của Lâm Kiến Hoa ngủ, nhìn thấy Tôn Tiểu Quyên xông vào nhà mình, bà ta còn hơi sửng sốt.
“Tôn Tiểu Quyên, cô có ý gì, miệng mọc để làm gì? Đến nhà người ta còn không biết nói một tiếng?”
Tôn Tiểu Quyên nhìn người phụ nữ phúc hậu trắng nõn này, cười mỉa một tiếng.
“Đừng lảm nhảm, mẹ chồng tôi tìm bà, có chút việc muốn hỏi bà.”
Tôn Tiểu Quyên này, rõ ràng người đến không có ý tốt, lại nghe là Chu Nguyệt Mai tìm bà ta, trong lòng Triệu Xuân Hoa giật thót.
Nhưng trộm chồng người khác, sao một chút tố chất tâm lý lại không có được.
Bà ta lập tức nói: “Không thấy hiện tại tôi đang bận việc à? Mẹ chồng cô tìm tôi, chờ tôi rảnh rỗi nói.”
“Việc đó không chờ bà được.” Tôn Tiểu Quyên đi lên trước, kéo Triệu Xuân Hoa từ trên giường đất xuống, nắm lấy cánh tay bà ta đi ra ngoài.
Từ sau khi Lâm Kiến Trung gửi tiền trợ cấp về, ngoại trừ thu hoạch vụ thu, Triệu Xuân Hoa rất ít khi ra đồng.
Mấy năm nay tiền mà Lâm Kiến Trung gửi về càng lúc càng nhiều, vợ Lâm Kiến Hoa cũng rất nghe lời, ngay cả vườn rau trong nhà, Triệu Xuân Hoa cũng không phải chăm.
Hơn nữa bà ta mập, sức lực không bằng người đang tuổi tráng niên, hàng năm làm việc như Tôn Tiểu Quyên.
Bà ta bị kéo đi, chỉ kịp lo đi giày vào.
Triệu Xuân Hoa một đường bị kéo đến đây, trên đường gặp rất nhiều người, ánh mắt bọn họ nhìn Triệu Xuân Hoa khiến bà ta sợ hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận