Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 260 - Cháy hàng



Chương 260 - Cháy hàng



Chương 260: Cháy hàng
Lúc này mặt Triệu Vĩnh Lan và Triệu Vinh Quang đỏ như đít khỉ.
Chờ lúc bọn họ đi ra, Triệu Vĩnh Lan đã quay về ký túc xá.
Lúc Giang Hựu Đào trở về, Cố Niệm Vi đã nấu xong đồ ăn, Từ Mãn Thu đã sớm ăn xong lên núi.
Giang Hựu Đào vừa ăn cơm vừa hỏi: “Vi Vi, cô biết Vĩnh Lan và Vinh Quang vì sao vừa mắt nhau không? Trước đó một chút manh mối cũng không có.”
Lần trước uống rượu chỉ lo trêu chọc, nói giỡn, quên hỏi hai người làm sao vừa mắt nhau, vừa rồi Giang Hựu Đào nhìn toàn bộ quá trình.
Triệu Vinh Quang tìm Triệu Vĩnh Lan nói chuyện, từ đầu đến cuối chưa cho Triệu Vĩnh Lan một câu hứa hẹn nào, chỉ nói một câu cuối tuần về, đây xem như hứa hẹn gì chứ?
Cố Niệm Vi cũng mờ mịt: “Chuyện này tôi cũng không biết.”
Hai người liếc nhau: “Không phải cô nhóc kia lại bị người ta lừa gạt tình cảm đấy chứ?”
Triệu Vĩnh Lan quá đơn thuần, Tô Chính Đường chỉ cần dùng một quả trứng gà đã lừa được không ít ấn tượng tốt của cô ta, hiện tại sẽ không bị Triệu Vinh Quang lừa đấy chứ?
Lúc đó cô chỉ nghĩ gia đình nhà hai người họ môn đăng hộ đối, chưa từng nghĩ đến phương diện khác.
“Vậy buổi tối chúng ta về lại hỏi qua?”
Chuyện đã quyết định như vậy rồi, sau khi ăn sáng xong, hai người đi về phía huyện thành, ở chỗ huyện thành ăn ý tách ra.
Giang Hựu Đào lấy ra nửa viên dịch dung đan còn thừa lại lần trước uống vào, mang theo túi hạt dưa đi đến chỗ rạp chiếu phim
Đúng lúc Trương Đức Trân đang quét dọn vệ sinh, lúc nhìn thấy Giang Hựu Đào đến, cô ấy kích động đến mức vứt cả chổi.
“Đào Đào à, sao giờ em mới đến, chị nhớ em chết đi được.”
Trương Đức Trân lôi kéo Giang Hựu Đào đi về phía văn phòng rạp chiếu phim.
Vừa vào văn phòng đã vội đóng cửa lại, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Tiểu Ứng à, rốt cuộc em đã đến, nếu như em còn không đến, chị sắp bị mắng chết rồi.”
Giang Hựu Đào hơi sửng sốt.
“Sao thế?”
“Hạt dưa nhà em ăn quá ngon, người mua đều thành khách quen, cách ngày lại chạy đến rạp chiếu phim bọn chị, hạt dưa kia của em chị đã sớm bán hết, mọi người không mua được, chẳng phải quay ra mắng chị sao?”
Số hạt dưa mà lần trước mua từ chỗ Giang Hựu Đào, chưa đến một tuần đã bán hết sạch, đã non nửa tháng đi qua, còn chưa cung cấp hàng hóa, đừng nói Trương Đức Trân, ngay cả lãnh đạo rạp chiếu phim cũng sốt ruột.
Mấy ngày nay chỉ cần nhìn thấy cô ấy, câu đầu tiên chính là đã liên hệ được với Giang Hựu Đào chưa.
Giang Hựu Đào biết hạt dưa của mình bán dễ, nhưng không ngờ lại bán chạy như thế.
Chẳng qua nghĩ lại cũng cảm thấy bình thường, dù sao kinh doanh độc quyền, lại là bản giới hạn, nếu đã không có, thuộc về thứ có tiền cũng không mua được.
Trương Đức Trân không đợi Giang Hựu Đào nói chuyện, lập tức nói tiếp.
“Em gái à, em mang bao nhiêu hạt dưa đến, chị mua hết, chị tăng giá cho em, sáu hào hai.”
Giang Hựu Đào vẫn luôn không tới, lãnh đạo nghi ngờ Giang Hựu Đào cảm thấy giá cả không hợp lý, cho nên nói với Trương Đức Trân, nếu Giang Hựu Đào đến, chủ động tăng giá, tối đa sáu hào rưỡi, nếu như tăng nữa, rạp chiếu phim không có lợi nhuận.
Năm hào hai đã là rất cao, Giang Hựu Đào không có lòng tham như vậy.
“Chẳng phải trước đó chúng ta đã nói xong rồi à? Năm hào hai, vẫn là giá tiền đó. Em mang theo 50 cân đến, có thêm một vị caramel, chị nếm thử xem.”
Trương Đức Trân nếm thử một chút, ngoại trừ vị ngọt còn có mùi hương không rõ.
“Em gái à, caramel là gì?”
Đây đúng là hỏi khó Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào trầm tư một lúc.
“Chị à, lúc nhà chị kho thịt có làm nước màu không?”
Nhà Trương Đức Trân đúng là có làm, mẹ cô ấy nấu ăn tỉ mỉ, chỉ cần hầm thịt nhất định sẽ thắng đường lên làm chút nước màu.
“Có à.”
Chẳng qua bỏ nước màu và không bỏ, hương vị thịt đúng là khác nhau như trời với đất.
“Nước màu đó chính là caramel.”
Lần này Trương Đức Trân hiểu, cô ấy lại ăn thêm hạt nữa, quyết định sau khi về nhà sẽ để cho mẹ mình làm nước màu uống, nhìn xem có phải mùi vị này không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận