Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 596 - Tụ họp



Chương 596 - Tụ họp



Chương 596: Tụ họp
Ăn cơm xong cầm hộp cơm trở về ký túc xá, một bóng dáng cao lớn mặc đồng phục công an đứng đợi dưới lầu, đứng đối diện với anh ta là Phó Thiệu Hoa.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều vui vẻ.
Cố Niệm Vi gọi một tiếng Hàn Diên Thanh, Hàn Diên Thanh xoay người lại đi nhanh về phía Cố Niệm Vi, Phó Thiệu Hoa chậm hơn anh ta một bước.
Cố Niệm Vi đưa hộp cơm trong tay cho Hàn Diên Thanh:
“Không phải là anh nói hai ngày sau anh sẽ đến sao? Sao chậm nhiều ngày như vậy! Em sợ anh gặp chuyện không may, nên gọi cho anh mấy cuộc. Là bà nội nói anh có nhiệm vụ trong người, nên em mới yên tâm hơn.”
Đám Giang Hựu Đào đến đăng ký đã hơn một tuần, lúc trước Hàn Diên Thanh nói hai ba ngày sau sẽ tới mãi không thấy động tĩnh, Cố Niệm Vi cũng sốt ruột.
Hàn Diên Thanh thuần thục nói xin lỗi với côa áy, sau đó hai người thân mật đi qua một bên nói chuyện.
Phó Thiệu Hoa lễ phép gật đầu với bạn cùng phòng của Giang Hựu Đào, cũng dẫn Giang Hựu Đào đi ra ngoài.
Phó Thiệu Hoa nói với Giang Hựu Đào:
“Anh hỏi cha của anh, bọn họ nói hiện giờ ít người được trả lại nhà có thể cầm trở về, nhưng cũng có vụ án thành công, chính là tố cáo đám hộ gia đình kia chiếm dụng tài sản của người khác với tòa án.”
“Có hộ gia đình nhát gan, không muốn chọc tới quan tòa nên rời đi, cũng có người lợn chết không sợ phỏng nước sôi, đợi có phản quyết thì ném đồ rời đi. Có sổ đỏ được quốc gia công nhận, bọn họ chơi xấu cũng vô dụng.”
Giang Hựu Đào gật đầu, chuyện này không khác gì cô nghĩ lắm: “Vậy vì sao nhiều chủ nhà không đi tố cáo vậy?”
Phó Thiệu Hoa nói:
“10 năm này rung chuyển khiến bọn họ sợ hãi, khi đối mặt với người cường thế, bọn họ sẽ quen đi lấy lòng người ta, cho dù là chuyện bọn họ có lý bọn họ cũng không dám cứng rắn, chỉ sợ rơi vào hoàn cảnh lúc trước.”
“Mấy năm nay rung chuyển, khiến nhiều người trở nên ngông nghênh.”
Trong lòng Phó Thiệu Hoa có chút bi ai.
Ngày hôm nay anh trở về nhà ông nội của anh, trong nhà cũng có nhiều người được sửa lại án xử sai trở về, nhưng bọn họ không còn dáng vẻ như khi anh còn bé gặp.
Bọn họ trầm mặc ít nói, đi đường quen cúi đầu thật thấp.
Ở trong ký ức của Phó Thiệu Hoa, những ông già, chú bác đó trước đây đi đường đều luôn ngẩng cao đầu bước đi.
Giang Hựu Đào im lặng, Phó Thiệu Hoa tiếp tục nói:
“Còn có một chuyện, chính là ra tòa cần nhiều tiền, thời gian dài, bọn họ không hao tổn nổi, có người không muốn hao tổn.”
Giống như hai vợ chồng già bán nhà cho Cố Niệm Vi hôm qua, bọn họ già rồi, con cháu không còn, cho dù bọn họ giành được phòng về nhưng không truyền thừa xuống dưới được, còn không bằng bán đi.
Giang Hựu Đào thở dài một hơi, nói: “Ra tòa, em không sợ tiêu tiền, cũng không sợ hao tổn thời gian.”
Dưa tệ của Giang Hựu Đào đã tích góp tới tận 5 số, cô bán hạt dưa cũng kiếm được nhiều tiền, bán sạch hạt dưa đủ cho cô thành hộ vạn tệ.
Lúc này có tiền không có chỗ để tiêu, có thể bỏ tiền ra tòa một chút cũng tốt.
Phó Thiệu Hoa gật đầu: “Anh họ anh quen một vị luật sư.”
Giang Hựu Đào biết nghe lời phải dỗ Phó Thiệu Hoa: “Vậy phải làm phiền anh họ của chúng ta rồi.”
Những lời này Phó Thiệu Hoa thích nghe, anh rất thích Giang Hựu Đào nói về quan hệ của bọn họ.
Trời sắp tối, càng ngày càng lạnh, Giang Hựu Đào trở về ký túc xá trước.
Vừa mới tiến vào ký túc xá, có mấy đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
“Hựu Đào, người mặc áo khoác đen là bạn trai của cô à?” Tính tình của Chung Linh Linh thẳng thắn, cô ấy mở miệng hỏi trước.
Giang Hựu Đào gật đầu: “Đúng vậy, bạn trai của tôi cũng là sinh viên trường chúng ta, bên khoa lịch sử.”
Đôi mắt của Ninh Lôi ngủ ở giường trên Cố Niệm Vi xao động, Phó Thiệu Hoa tuấn tú rõ như ban ngày, anh cũng là người khoa lịch sử, sao mình không có ấn tượng với anh được?
Theo lý mà nói, trông đẹp trai như vậy, cô ta không có đạo lý không nhớ rõ!
Giang Hựu Đào lại nói: “Người tới tìm Vi Vi cũng là bạn trai của cô ấy, học đại học công an ở bên cạnh.”
Đại học công an cách đại học thủ đô không xa, đi xe đạp 10 phút là tới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận