Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 79 - Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga



Chương 79 - Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga



Chương 79: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga
Suy nghĩ của bọn họ và đại đội trưởng giống nhau, ngày xưa không oán ngày nay không thù, bà ta đuổi đến châm chọc, bị đánh cũng bị đánh rồi, bà ta còn muốn như thế nào đây? Chẳng lẽ giống như lời bà ta nói, bắt Giang Hựu Đào bồi thường cho bà ta?
Vậy người trong thôn nhìn đến chỗ tốt, bọn họ học theo bà ta ra ngoài trêu ngươi rồi đòi bồi thường? Chẳng phải sẽ rối loạn à?
Không ai làm chủ cho Lưu Nhị Hoa, Lưu Nhị Hoa bị Giang Hựu Đào đánh một trận, đối mặt với Giang Hựu Đào, trong lòng sinh ra mấy phần khiếp sợ, bà ta xì một tiếng khinh miệt, oán hận nhìn Giang Hựu Đào: “Loại người như cô đời này cũng đừng nghĩ đến việc vào cửa nhà tôi!”
Những lời này làm cho Giang Hựu Đào ngây người, cái gì mà cô vào cửa nhà Lưu Nhị Hoa? Mụ già này lại nói linh tinh gì nữa?
Từ Đại Chủy và thím Tưởng Tứ liếc nhau, Từ Đại Chủy cười một tiếng.
“Quế Hoa à, tôi vừa mới nghe được một chuyện cười, kể cho bà nghe nhé.”
Thím Tưởng Tứ tên Tưởng Quế Hoa, bà ta và Từ Đại Chủy là chị em tốt nhiều năm, Từ Đại Chủy vừa nói như thế, bà ta lập tức biết bà ấy muốn nói gì, nhanh chóng đáp lại.
“Ồ, còn có cả chuyện cười nữa hả? Bà kể qua xem nào, để tôi nghe xem có buồn cười không?”
“Chuyện kể về có một con cóc ghẻ đi ngang qua bờ ruộng, nhìn thấy một con thiên nga trắng đang đứng trong ruộng, nó bị mê hoặc ngay tại chỗ, thế mà muốn ăn thịt thiên nga.”
Trong nháy mắt thím Tưởng Tứ và thím Trương Nhị bật cười, tiếng cười to vang dội lập tức quanh quẩn trong đồng ruộng.
Lưu Nhị Hoa không phải kẻ ngốc, Từ Đại Chủy và thím Tưởng Tứ một xướng một họa, lời nói kia bà ta đã hiểu, bà ta trừng mắt nhìn qua đám người Từ Đại Chủy, thở hổn hển rời đi.
Chờ đến khi bà ta đi xa, Từ Đại Chủy mới giữ chặt Giang Hựu Đào: “Sao rồi, không bị thương chứ?”
Giang Hựu Đào lắc đầu đáp: “Không sao, bà ta chưa đánh được cháu.”
Cho dù đánh tới cũng không có sức lực gì, Giang Hựu Đào không cảm thấy đau.
Ba người Từ Đại Chủy an tâm, bọn họ tiếp tục ngồi xổm xuống nhổ cỏ, Thím Tưởng Tứ nói với Giang Hựu Đào: “Du Đào à, cháu làm rất đúng, loại người rảnh rỗi không việc gì làm lại đi gây sự như Lưu Nhị Hoa kia nên đánh, để cho bà ta học ngoan, lần sau không dám nữa.”
Thím Trương Nhị cũng nói: “Thím Tứ của cháu nói đúng, Lưu Nhị Hoa, người này chính là kẻ hiếp yếu sợ mạnh, nếu lần đầu tiên cháu cùng bà ta giao thủ không chặn bà ta lại, từ nay về sau bà ta sẽ lấy cháu ra bắt nạt, nhưng nếu để bà ta biết cháu không dễ chọc, sau này thấy cháu sẽ đi vòng quanh.”
Sở dĩ ba người Từ Đại Chủy có thể chơi với nhau hòa thuận như vậy có quan hệ rất lớn với tính cách của ba người, ba người đều là kiểu người có thể ra tay sẽ không nín nhịn.
Lúc còn trẻ ba người còn cùng nhau đánh chồng thím Trương Nhị.
Từ Đại Chủy nói tiếp: “Lưu Nhị Hoa kia phách lối như vậy, chẳng phải vì thấy cháu là thanh niên trí thức không nơi nương tựa, nếu cháu là người trong thôn, bà ta nhất định ngay cả rắm cũng không dám đánh.”
“Còn cả đứa con trai kia của bà ta nữa, dáng dấp giống như khỉ trên núi vậy, cũng không biết sao bà ta lại dám mở miệng nói như thế, thật đúng là dám nghĩ.”
“Mỗi ngày cháu đi qua cổng thôn, nhìn thấy gia đình phía sau nhà Lưu quả phụ kia không, trong nhà nghèo kiết xác, trộm vào nhà bà ta còn phải khóc rời đi, hai đứa con trai trước của bà ta có thể lấy vợ là nhờ có hai đứa con gái, nếu không chẳng ai muốn gả cho nhà đấy.”
Giang Hựu Đào hứng thú hỏi: “Sao lại thế?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận