Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 782 - Phiên ngoại 2



Chương 782 - Phiên ngoại 2



Chương 782: Phiên ngoại 2
Phó Thiệu Hoa cầm máy ảnh thành người chụp ảnh giúp bọn họ.
Chụp ảnh tới trưa, các sinh viên chụp xong ảnh tốt nghiệp, đám Giang Hựu Đào không ăn cơm mà về ký túc xá giúp đám Hà Song Hỉ xách hành lý đến nhà ga.
Có rất nhiều sinh viên học xong trở về xây dựng quê hương như bọn họ, mọi người cầm túi đi tới nhà ga.
Tiễn đám Hà Song Hỉ rời đi, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi cùng đi về nhà.
Dọc đường đi bọn họ nói rất chậm, trên con đường lớn có người đi xe đạp vội vàng đến cơ quan, cũng có người đi xe máy gào thét mà qua, còn có xe bus đi xuyên qua mỗi con hẻm nhỏ.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới đầu năm 80.” Giang Hựu Đào cười nói với Cố Niệm Vi.
“Đúng vậy, thời gian xuống nông thôn y như ba hôm trước.”
Nhắc tới thời gian xuống nông thôn, Giang Hựu Đào lại nghĩ tới Hệ Thống Ăn Dưa đã rời đi.
Cách Hệ Thống Ăn Dưa rời đi đã khoảng ba năm.
Giang Hựu Đào rất nhớ nó.
“Lúc đó cô còn trẻ tuổi, hiện giờ con của cô đã lớn như vậy.” Hai người giống như là người lớn tuổi, đang hoài niệm về quá khứ.
Đi một lát lại dừng, khi về nhà thì bắt đầu có cơn mưa.
Trận mưa này không giống với trận mưa tối hôm qua, kèm theo chút lạnh lẽo, Giang Hựu Đào muốn ăn canh gà.
Đang chuẩn bị làm, Phó Thiệu Hoa đến:
“Trận mưa này kèm theo chút mát mẻ, mẹ anh đoán em chắc chắn muốn ăn canh gà, hầm từ sớm. Đi thôi, chúng ta vào ăn cho nóng.”
Giang Hựu Đào nở nụ cười, cởi tạp dề đi theo Phó Thiệu Hoa.
Quả nhiên là Thiệu Thanh hầm một nồi canh gà to, cho ít nấm mật ong nhà Từ Đại Chủy ở thôn Liễu Thụ Câu gửi tới khi vào thu, tươi mát làm cho người ta dậm chân.
Chị dâu Giản Nhu cũng ở nhà, cô ấy có thai, vừa qua thời kỳ nôn ọe, ăn gì cũng ngon.
Một con gà có hai cái đùi, Thiệu Thanh không thiên vị ai, Giang Hựu Đào và cô ấy mỗi người một cái.
Canh thịt gà đã hơi nguội, là thời điểm tốt để ăn.
Giang Hựu Đào không khách sáo, ngồi xuống là ăn, Phó Thiệu Hoa thì bận rộn múc thêm một bát, cùng ăn với cô.
Canh gà và cơm chính là tuyệt phối.
Giang Hựu Đào liếc mắt nhìn Thiệu Thanh đang ở trong bếp: “Dì còn tức giận sao?”
Còn chưa gả tới, Giang Hựu Đào vẫn chưa đổi xưng hô.
“Vẫn còn tức, vừa rồi Thiệu Quốc cùng trở về với chị, còn chưa vào cửa đã bị mẹ đuổi ra ngoài.” Khi Giản Nhu nói những lời này trên mặt tràn ngập ưu sầu.
Hai người là sinh viên đại học năm 78, sang năm cũng sắp tốt nghiệp.
Nhưng vào năm ba đại học, mọi người phải xác định nghề nghiệp tương lai.
Phó Thiệu Quốc muốn quay về thôn Tây Bắc anh ta và Giản Nhu tới lúc trước.
Thiệu Thanh không đồng ý.
Con trai cả con dâu cả của bà ấy mất 6 năm mới từ Tây Bắc về, hiện giờ không dễ dàng gì mới trở về, anh ta lại muốn đi, sao Thiệu Thanh nguyện ý?
Nếu không phải Giản Nhu đang mang thai, thậm chí Giản Nhu cũng đừng mơ trở về.
Giang Hựu Đào nhìn Giản Nhu:
“Chị sắp sinh, sang năm khi tốt nghiệp chị còn đang ở cữ đấy, chị không định khuyên anh cả sao?”
Giản Nhu lắc đầu: “Không sao, không cần. Chị và anh cả em đã tính toán xong, đợi đứa bé sinh ra thì cho mẹ trông, chị theo anh cả em qua đó.”
Giang Hựu Đào thấy Giản Nhu đã có chủ ý, nên không nói nữa.
Thiệu Thanh ở trong phòng bếp cầm dao băm cộp cộp.
Bà ấy tức không phải Phó Thiệu Quốc muốn đến Tây Bắc làm việc, tức là những lời này của Giản Nhu.
Một đứa bé có thể trưởng thành bao nhiêu năm?
Giản Nhu có thể nói để đứa bé lại cho bọn họ rời đi, không phải người mẹ tốt.
Đứa bé không lớn lên bên cạnh cha mẹ, sẽ tổn thương đứa bé cỡ nào?
Lúc trước bà ấy khó khăn như vậy, bà ấy cũng không để hai anh em Thiệu Quốc Thiệu Hoa cho người khác nuôi mà!
Thiệu Thanh càng nghĩ càng khó chịu, nhưng mà muốn bà ấy nói với Giản Nhu, bà ấy cũng không muốn.
Giản Nhu mang thai rất khó khăn, không ăn được không uống được, ba tháng đầu gầy đi khoảng 10 cân, bây giờ mới khá hơn, khoảng thời gian này ngoài miệng Thiệu Thanh đã nổi bong bóng.
Hiện giờ mới ổn hơn, Thiệu Thanh không muốn vì chuyện này mà khiến cô ấy tức giận.



Bạn cần đăng nhập để bình luận