Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 101: Ngoài ngươi ra còn ai?

Lời của Âu Dương vừa ra đã lần nữa gây ra một loạt xôn xao.
Được đà lấn tới à?
Tổng cộng chỉ có 3 danh ngạch, Tiểu Sơn phong các ngươi đã chiếm hết rồi còn không biết đủ mà muốn thêm một cái nữa?
Nhất là mấy trăm đệ tử Vấn Kiếm phong ở đối diện, tay cầm kiếm hơi run, tức tối vô cùng, nếu không có chưởng giáo ở đây thì nhất định đã chém tên thiếu đòn Âu Dương trước mặt này thành tám mảnh!
Mối thù làm nổ nhà vệ sinh Vấn Kiếm phong mấy năm trước vẫn chưa báo được, nay thù mới hận cũ lại chồng lên nhau, chờ thêm một thời gian nữa chắc canh chụp bao tải Âu Dương trên Thanh Vân phong quá!
Đệ tử Vấn Kiếm phong thấy Âu Dương cười hì hì thì trong lòng đã thầm phán tử hình cho Âu Dương!
Đến cả chính Âu Dương cũng cảm thấy rất khổ sở, vừa lên đã công khai giễu cợt quần chúng, hôm qua tiểu Bạch nói không trước mặt chưởng giáo và tông chủ Kiếm tông nhưng bây giờ người ta đổi ý rồi.
Chưởng giáo với tông chủ Kiếm tông đã phối hợp diễn kịch cho ba huynh đệ, giờ cũng nhất định phải triệt phá lần nữa.
Đại sư huynh như mình đúng là vất vả!
Âu Dương nhìn về phía hai vị đại lão, hai vị đại lão đứng trên đài cao cũng đang trừng mắt nhìn hắn, nên hắn chỉ có thể kiên trì nói tiếp: "Tứ sư đệ nhà ta kỳ tài ngất trời, có tư chất Kiếm tiên nên mong tông chủ Kiếm tông tạo điều kiện cho thêm một cái tên nữa trong danh sách!"
Người đứng trên đài cao không nói gì, trái lại đệ tử của Vấn Kiếm phong lại không kìm được lửa giận, thanh niên đứng đầu ấn mạnh tay vào chuôi kiếm, tức giận nói với Âu Dương: "Âu Dương! Ngươi đừng có quá đáng! Ngươi thực sự cho rằng kiếm của Vấn Kiếm phong ta không sắc bén sao?"
Âu Dương nhìn thanh niên trước mặt cảm thấy rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được thanh niên đó là ai, đành ngượng ngùng hỏi: "Ngươi là ai thế?"
Thanh niên này cũng không nhịn được nữa mà rút kiếm chỉ thằng vào Âu Dương nói: "Mối thù nhục nhã mấy năm trước Âu Dương ngươi đã quên, nhưng Chu Sinh ta không thể nào quên được!"
Chu Sinh?
Cái tên này lại nghe hơi quen!
Âu Dương im lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm ra thông tin về diễn viên quần chúng trước mặt này trong bộ nhớ rác của hắn.
Hình như sau vài năm khi mình với lão nhị đã vào sơn môn, Vấn Kiếm phong có thỉnh nguyện chưởng giáo, bởi vì đệ tử ở Vấn Kiếm phong quá nhiều mà ở Tiểu Sơn phong chỉ có vài người nên mong Tiểu Sơn phong có thể sát nhập lại với Vấn Kiếm phong.
Chưởng giáo còn chưa đồng ý thì đám người này đã chạy tới trước sơn môn Tiểu Sơn phong hè hét muốn cải tạo Tiểu Sơn phong thành ngọn núi thứ hai của Vấn Kiếm phong.
Với tính tình của Âu Dương, hắn cũng không muốn chiều hư bọn kiếm tu không có não này, nhân dịp đêm tối hắn tới Vấn Kiếm phong làm nổ tất cả nhà vệ sinh trên Vấn Kiếm phong.
Đêm đó, ngoài những tên xui xẻo đi tiểu đêm ra thì Vấn Kiếm phong bị mùi xú uế lượn lờ ròng rã nửa tháng, đám kiếm tu thiếu đầu óc ở Vấn Kiếm phong phải giải quyết ở bãi đất trước cửa sơn môn một tháng khiến những đệ tử ở núi khác vừa thấy Vấn Kiếm phong là đi đường vòng.
Hình như mình cũng nhớ rõ hôm cho phá nhà xí, tên Chu Sinh này cũng là một trong những tên xui xẻo tới nhà xí tiểu đêm, cả người từ trên xuống dưới dính màu xanh xanh đỏ đỏ như trứng màu đang giơ kiếm đuổi theo một người lúc ấy còn chưa có chút thuật pháp nào là mình.
Cuối cùng vẫn phải để lão nhị ôm kiếm tới Vấn Kiếm phong một chuyến, mặc dù không hỏi kết quả nhưng trông lão nhị nhà mình nhẹ nhàng như đi ra ngoài mua đồ ăn thì Âu Dương biết mọi chuyện đã xong.
Sau khi lão nhị ôm kiếm tới Vấn Kiếm phong một chuyến, toàn bộ Vấn Kiếm phong không còn nhắc tới kế hoạch tạo Vấn Kiếm phong thứ hai nữa.
Mà về sau, trong Thanh Vân Tông cũng lưu truyện một giai thoại.
Nghe nói có một ngày, một đệ tử ở Tiểu Sơn phong một mình một kiếm, không cần chân nguyên, chỉ với kiếm thuật đơn thuần cũng quét ngang toàn bộ Vấn Kiếm phong, đánh đệ tử nội môn từ trên xuống dưới của Vấn Kiếm phong kêu khổ thấu trời.
Thậm chí lúc phong chủ ra tay, người kia còn có thể chặn một kiếm!
Sau khi nhớ lại, trên mặt Âu Dương xuất hiện nụ cười, nhìn Chu Sinh trước mặt mà nói: "Hóa ra là Chu sư huynh, trước kia chúng ta là bạn thời thơ ấu, nhớ lại khoảng thời gian chúng ta vui đùa ấy mà ta cảm thấy như mới ngày hôm qua!"
Chu Sinh nghe thấy Âu Dương nói vậy thì mặt co lại, tên Âu Dương này hết chuyện để nói rồi à!
Bản thân mình nhẫn nhịn chịu nhục, khắc khổ tu luyện, chưa tới năm mươi tuổi đã trở thành cường giả có cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn.
Cũng vì để một ngày có thể báo thù rửa hận!
Chu Sinh nhìn chằm chằm Âu Dương, lạnh lùng nói: "Âu Dương, bây giờ ta không muốn nói chuyện trước kia với ngươi, hôm nay Vấn Kiếm phong ta nhất định phải có một cái tên trong danh sách! Ta nói rồi!"
"Chu sư huynh uy vũ!"
"Chu sư huynh đỉnh quá!"
"Không hổ là thiên tài đệ nhất Kiếm Vấn Phong!"
Đệ tử Vấn Kiếm phong ở phía sau điên cuồng khen ngợi Chu Sinh.
Đưa tay không đánh kẻ mặt cười, mình cười rạng rỡ như vậy mà vẫn không nể mặt mình? Âu Dương thu lại nụ cười, xem ra hôm nay tên không có não này đã quyết tâm không hữu nghị.
Âu Dương nhún vai, nói: "Ngươi xem, ngươi muốn ai trong chúng ta rời khỏi danh sách thì ngươi đi mà nói chuyện với họ, ta không có ý kiến gì."
Chu Sinh ngẩn người, không ngờ Âu Dương lại hào phóng như vậy, tầm mắt rời về phía sau lưng Âu Dương.
Trần Trường Sinh đeo mặt nạ là Thánh tử Thanh Vân thánh địa, ngày đó phất tay một cái đã có mấy trăm con rối có chiến lực tương đương với Nguyên Anh kỳ, đã hành hung Thánh tử Phật môn, đánh dư nghiệt ma tộc lăn như chó như thế nào bọn họ đều biết.
Mình còn bị Trần Trường Sinh gọi đúng tên rồi ném ra khỏi không gian giới chỉ, người này không thể chọc vào được.
Còn Lãnh Thanh Tùng đang đứng một bên ôm kiếm kia, mình thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà lại không thể nhìn ra được tu vi của người ta, chắc cũng đã tới Nguyên Anh kỳ!
Lòng Chu Sinh chấn động mạnh, nếu mình nhớ không nhầm thì Lãnh Thanh Tùng mới chỉ mười mấy tuổi? Vậy mà đã cùng cảnh giới với mình rồi sao?
Đây chính là kiếm tu trời sinh?
Năm đó một mình một kiếm đấu đơn với toàn bộ Vấn Kiếm phong, thực lực hiện giờ của Lãnh Thanh Tùng hiển nhiên càng thâm sâu hơn, người này không thể chọc vào.
Chu Sinh đặt tầm mắt lên người Âu Dương, chỉ là một tên phế vật Luyện Khí kỳ mà thôi.
Nhưng Âu Dương lại là Đại sư huynh của Lãnh Thanh Tùng, nếu mình chỉ mặt điểm tên Âu Dương thì Lãnh Thanh Tùng đang ôm kiếm chắc chắn sẽ rút kiếm chỉ mình đầu tiên.
Năm đó vì trút giận cho Âu Dương mà tên điên này dám rút kiếm với cả phong chủ.
Chu Sinh nhìn ba người một lượt, nhất thời rơi vào thế khó, Chu Sinh đột nhiên nhạy bén nhớ ra hình như vừa rồi Âu Dương nói muốn có thêm một cái tên trong danh sách?
Tứ sư đệ? Chỉ còn lại thằng nhóc mặc đồ trắng kia!
Chưa từng nghe trên Tiểu Sơn phong có người nào như vậy, vẻ ngoài không tồi, nhìn trông như công tử bột, chính là hắn!
Chu Sinh quyết định, đắn đo một lúc rồi mở miệng nói: "Chưởng giáo đã quyết định là ba người các ngươi rồi thì ta không thể nói chưởng giáo chọn sai, vừa rồi ngươi nói muốn thêm một cái tên trong danh sách, vậy thì vị trí đó để cho Vấn Kiếm phong bọn ta đi, ta nghĩ em trai mặc y phục trắng kia chắc sẽ không có ý kiến gì đâu."
Mọi người nhìn về phía Bạch Phi Vũ đang ngồi một bên, Bạch Phi Vũ nghe xong thì tối sầm mặt mày.
Bây giờ ai cũng có thể xem nhẹ mình?
Kiếp trước mình là Kiếm tiên, bây giờ lại sa sút tới mức này rồi? Ngay cả con chó con mèo cũng dám sủa loạn với mình?
Bạch Phi Vũ ngồi dậy, môi giữ nụ cười còn tay phải đặt lên chuôi kiếm bên hông, nụ cười ấm áp ôn hòa nhưng lại mang tới cảm giác lạnh thấu xương.
Đột nhiên tất cả trường kiếm trên đỉnh Thanh Vân phong phát ra tiếng động coong coong, ai mang theo trường kiếm cũng đều hoảng sợ phát hiện kiếm trong tay mình tự động phát ra âm thanh.
Còn trường kiếm trong tay đệ tử của Vấn Kiếm phong thì tránh thoát khỏi tay họ, rồi đột ngột rút ra khỏi vỏ, thân kiếm đổi hướng đồng loạt chỉ thẳng vào chủ nhân của nó.
Bạch Phi Vũ nhàn nhã đi bộ tới trước mặt Chu Sinh, miệng vẫn nở nụ cười ấm áp mà nói: "Ta tới bí cảnh tiên nhân thì có vấn đề gì với ngươi à? Với để ta hỏi thêm một câu, ngoài ngươi ra còn ai có ý kiến nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận