Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 284: Cái gọi là khảo nghiệm (phần Trần Trường Sinh)

Một hồi giảng đạo bình thường không có gì đặc biệt, nhưng lại có từng tia đạo vận lưu chuyển trong toàn bộ tiểu viện.
Trần Trường Sinh đã sớm ngừng giảng đạo, Hứa An lại lâm vào trạng thái nhập định.
Cho đến khi mặt trời mọc lên ở hướng đông, Hứa An mới bừng tỉnh, chỉ cảm thấy tất cả trở ngại của Thần Hồn Khôi Lỗi thuật đã không còn.
“Thật không ngờ Thánh tử lại tinh thông thần hồn chi đạo như vậy! Hứa An thật sự xem thế là đủ rồi!” Hứa An cảm kích nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh đỏ mặt, đạo mình giảng vừa rồi hoàn toàn chính là đạo mình rập khuôn theo đạo mà Hứa An kiếp trước đã giảng cho mình.
Hiện tại lại lấy ra để cho nguyên tác giả tâng bốc mình.
Lấy đồ của người tương lai khoe khoang với người ta!
Nếu da mặt của mình cũng dày như Đại sư huynh thì mới có thể tiếp nhận một cách thản nhiên, nhưng da mặt Trần Trường Sinh rõ ràng mỏng hơn.
Nghe Hứa An tâng bốc, Trần Trường Sinh chỉ cảm giác có chút giống như ngồi trên đống lửa!
Đối với việc này Trần Trường Sinh chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười thần bí!
“Nếu Thánh tử tinh thông thần hồn chi đạo như thế, vậy hiện tại ngồi ở chỗ này chính là Thánh tử chân thân?” Hứa An nhìn về phía Trần Trường Sinh trước mắt.
Trong mắt Hứa An, Trần Trường Sinh trước mắt chính là chân thân và không có bất kỳ dấu hiệu con rối nào.
Mà Trần Trường Sinh cười thần bí nói với Hứa An: “Trưởng lão lại đoán thử xem!”
Hứa An kinh ngạc một chút, lập tức bật cười, xem ra Khôi Lỗi thuật của mình vẫn cần tinh tiến hơn nữa!

Mà ở nội địa Vạn Pháp tông, có hai thân ảnh một trước một sau đi đến.
Phía trước là Trương Tử Tường lững thững đi về phía trước, còn phía sau rõ ràng chính là Trần Trường Sinh đang ngồi ở trong sân giảng đạo cho Hứa An!
Hai người đi trong nội địa Vạn Pháp tông, càng giống như làm kẻ trộm.
Sau khi đi tới một vách núi, Trương Tử Tường xoay người nhìn Trần Trường Sinh trước mắt nói: “Tiểu tử, mặc dù ta không biết làm sao ngươi biết được chuyện Tiên Thiên phù lục của Vạn Pháp tông ta, nhưng ngươi lại không biết sự nguy hiểm ở trong đó!”
Trần Trường Sinh nghiêm mặt, nhẹ giọng nói: “Ta biết.”
"Ặc... Vậy được rồi, nếu đã như vậy, ta cũng không khuyên ngươi nữa!” Trương Tử Tường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Trường Sinh, nhất thời không biết tiếp nhận như thế nào.
Đây vốn là bí mật lớn nhất của Vạn Pháp tông, tại sao Trần Trường Sinh trước mắt lại có vẻ hiểu rõ hơn mình?
Chẳng lẽ trong Vạn Pháp tông ta có gián điệp của Thanh Vân tông?
Hay là nói Thiên Diễn sư có một tiên tri thật sự trâu bò!
Trương Tử Tường nghĩ đến gương mặt thiếu đánh của Hồ Vân kia, lộ ra vẻ mặt ủ rũ nói: “Nếu đã như vậy thì từ bây giờ trở đi, sống chết của ngươi sẽ giao cho ý trời!”
Nói xong, sau lưng Trương Tử Tường đột nhiên xuất hiện một cách cửa phù văn màu vàng!
Trần Trường Sinh nhìn cánh cửa quen thuộc trước mắt, trong lòng tức khắc trở nên kích động, cơ duyên kiếp trước mình có được ở Vạn Pháp tông rách nát kia, kiếp này lại xuất hiện ở trước mắt mình lần nữa.
Mình có ảo giác đã trải qua nhiều năm!
Trần Trường Sinh tiến lên hai bước, đưa tay chạm vào cửa lớn phù văn to lớn, Trương Tử Tường nhìn thấy Trần Trường Sinh lỗ mãng tới gần cửa lớn phù văn trước mắt như thế, lập tức kinh hãi.
Trên cửa lớn phù văn này có trận pháp do mấy đời tổ sư Vạn Pháp tông thiết lập, người tới gần hơi không cẩn thận sẽ bị trận pháp trên cửa lớn phù văn đánh giết thành bã!
Nhưng hiện tại Trương Tử Tường mở miệng ngăn cản đã không còn kịp nữa, tay Trần Trường Sinh đã ấn ở trên cửa lớn phù văn!
Một màn tiếp sau đó lại trực tiếp khiến Trương Tử Tường kinh ngạc đến rớt cằm, một tay của Trần Trường Sinh ấn ở trên cửa lớn phù văn lại giống như ấn vào trên mặt nước, trực tiếp vùi lấp cả người vào!
Những trận pháp trên cửa lớn phù văn kia hoàn toàn không khởi động!
Chỉ có các đời chưởng môn Vạn Pháp tông mới biết được phương thức mở ra, vì sao Trần Trường Sinh trước mắt có thể biết được?!
Chẳng lẽ ngay cả cái này Hồ Vân cũng có thể tính được?
Không thể nào!
Cho dù là Thiên Diễn thuật xảo đoạt thiên công như thế nào, cũng không có khả năng tính được phương thức giải mở của trận pháp chi đạo!
Cả hai đều là tồn tại của đạo, không có ai áp đảo ai!
Vậy chỉ có một tình huống, khi Trần Trường Sinh trước mắt nhìn thấy cửa lớn phù văn lần đầu tiên, đã nghĩ ra cách phá giải trận pháp trên cửa lớn phù văn!
Tiểu tử này quả thực là trời sinh vì trận pháp chi đạo!
Trương Tử Tường kinh hãi nhìn Trần Trường Sinh đã tiến vào trong cửa lớn phù văn, trong lòng hắn càng thêm xác nhận, chưởng giáo tương lai của Vạn Pháp tông sau này phải là Trần Trường Sinh trước mắt!
Nếu không toàn bộ Vạn Pháp tông thật sự sẽ giống như hậu hoa viên của Thanh Vân tông hắn, con mẹ nó mặt mũi của một trong chín thánh địa lớn ta để ở đâu!
Mà trong nháy mắt Trần Trường Sinh lọt vào trong cửa lớn phù văn, Trần Trường Sinh thu hồi thần hồn trên tất cả con rối!
Tiến vào nơi này, mỗi một mảnh thần hồn của mình đều có tác dụng quan trọng!
Trần Trường Sinh đang cùng Hứa An chuyện trò vui vẻ trong nháy mắt đã mất đi tiếng động, khiến cho Hứa An giật nảy mình!
Trần Trường Sinh trực tiếp rơi vào trong lớp phù văn quen thuộc, lật người như một con diều giấy vững vàng đáp xuống mặt nước.
Mặt nước xung quanh mênh mông vô bờ phẳng lặng như gương, Trần Trường Sinh lại đi tới nơi này, lần nữa không khỏi có chút cảm thán.
Một lần nữa đi tới nơi này, mặc dù cảnh sắc giống kiếp trước như đúc, nhưng lại có ảo giác cảnh còn người mất!
Trần Trường Sinh ngồi xổm xuống nhìn về phía mặt hồ, theo tầm mắt Trần Trường Sinh nhìn lại, ở dưới mặt hồ này có mấy chục tu sĩ lít nha lít nhít!
Trong đó lại càng không thiếu đại tu sĩ mặc văn phục của chưởng giáo!
Những thứ này chính là các đại tu sĩ hy vọng có thể lĩnh hội được cái gọi là đạo bảo trấn tông, cái gọi là Tiên Thiên phù lục của Vạn Pháp tông!
Đến cuối cùng lại trở thành chất dinh dưỡng cho đạo Tiên Thiên phù lục kia!
Mỗi vị đại tu sĩ đi vào nơi này đều sẽ lâm vào ảo cảnh vô tận do Tiên Thiên phù lục tạo nên.
Mà càng kinh khủng hơn chính là ảo cảnh vô tận này sẽ chỉ không ngừng trình diễn, phát triển sự tình đi theo thứ mà ngươi khát vọng nhất, hy vọng nhất trong nội tâm ngươi.
Khiến cho ngươi quên đi thời gian, vĩnh viễn dừng lại ở trong ảo cảnh, mãi mãi không thể thoát ra được!
Trần Trường Sinh nhìn các đại tu sĩ lít nha lít nhít đã vĩnh viễn bị lạc trong ảo cảnh do Tiên Thiên phù lục sáng tạo ra.
Hắn không khỏi cảm thấy có chút xót xa, rõ ràng là bọn họ vì truy tìm đạo của mình mới có thể người trước ngã xuống, người sau tiến lên để lĩnh hội Tiên Thiên phù lục trước mắt.
Hiện tại lại một bộ dạng người chết sống lại vĩnh viễn chìm ở bên trong đáy hồ này!
Mà không nghĩ tới cái gọi là tổ sư chi địa lại trở thành âm mưu lớn nhất.
Luôn cho rằng người khác thất bại là bởi vì thiên tư của đối phương không đủ, mà mình mới là người được thiên tuyển một trong vạn kia, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại chỉ có thể chết ở trong bố cục đã từng được đại năng thiết lập!
Trần Trường Sinh nhớ tới kiếp trước, khi mình tiến vào trong không gian này cũng suýt nữa đắm chìm trong ảo cảnh vô tận mãi mãi, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào nghị lực của mình để về tới thế giới hiện thực một lần nữa.
Đồng thời cũng thành công khống chế được Tiên Thiên phù lục, từ đó chiếm được truyền thừa hoàn chỉnh của tiên nhân Thượng Cổ!
Mà nói là truyền thừa, nhưng vẫn chỉ là quá trình không ngừng tranh đoạt thân thể với thứ đáng chết từ lâu kia!
Sự thống khổ xé rách thần hồn một ngày một đêm kia, đến bây giờ vẫn rõ mồn một trước mắt Trần Trường Sinh.
Thẳng đến trước khi trùng sinh, mình vẫn đang tranh đoạt thân thể của mình với thứ đáng chết kia!
Hai mắt Trần Trường Sinh lạnh lùng, vì ngày này mà mình mưu đồ suốt mười mấy năm, mà lúc này đây mình sẽ hoàn toàn khống chế thứ chết tiệt kia vĩnh viễn trong tay!
Mình mạo hiểm lớn như vậy, ngay cả chân thân cũng đến đây, thu hồi tất cả thần hồn chính là vì triệt để thu hồi con át chủ bài lớn nhất của mình lại.
Nếu quả thật thành công, vậy mình sẽ không sợ bất luận kẻ nào trên thế giới này!
Dưới mặt nạ màu bạc, nhìn không ra vẻ mặt thay đổi của Trần Trường Sinh, nhưng mặt hồ vốn không có thứ gì lại đang nhanh chóng thay đổi.
Mà Trần Trường Sinh một thân áo tím khép hai tay ở trước ngực, thản nhiên nhìn cảnh sắc trước mắt đang thay đổi rất nhanh.
Hắn rất rõ ràng, đây là cái gọi là khảo nghiệm được thiết lập bởi cái gọi là Tiên Thiên phù lục.
Một thế giới vô cùng chân thật lại giả dối, còn tốc độ của thời gian lại khác biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài!
Đối với việc mình đã thông qua khảo nghiệm một lần, Trần Trường Sinh có lòng tin mình chắc chắn sẽ thông qua!
Chờ đến khi khảo nghiệm lần này kết thúc cũng chính là lúc Trần Trường Sinh ta trộm trời!
Nương theo tư tưởng như sóng tràn bờ va chạm trong đầu Trần Trường Sinh.
Cảnh sắc trong ánh mắt Trần Trường Sinh đảo lộn rất nhanh.
Thẳng đến khi Trần Trường Sinh đứng ở trong sân quen thuộc.
Cũng ngôi nhà, cái sân đó, thậm chí vẫn là cái bàn cái ghế đá, cái cây và lá đó!
Mình đã trở lại Tiểu Sơn phong!
Đột nhiên tiếng cửa lớn bị đẩy ra vang lên, nương theo tiếng động là một thân áo xanh quen thuộc đi vào.
Giọng nói vẫn ôn hòa như trước, mỗi lần nghe đều khiến Trần Trường Sinh thất thần:
“Trường Sinh! Hôm nay là ngày chưởng giáo giảng đạo, mau đi thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận