Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 599: Chúc Cửu âm

Hóa ra người mang tới sự diệt vong của Ma tộc lại là người tốt?
Thế thì ai mới là người xấu?
Kiếp trước ma tộc làm nhiều tội ác tày trời như thế tất cả là vì chính nghĩa?
Những sinh linh bị ma tộc sát hại đều đáng chết ư?
Đạo lí gì đây?
Lịch sử cũng giống như một cô nàng đang trang điểm thôi, người có tư cách viết lịch sử, luôn luôn viết mình trở thành kẻ chính nghĩa mà.
Đồ sát vô cớ lại coi đó là chính nghĩa, nếu như không phải kiếp trước mình gặp đại nạn, khéo chừng mình sẽ tin những thứ này là thật.
Tổ Uyên cười lạnh, khịt mũi coi thường đống lịch sử Ma tộc này.
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trước mặt Tổ Uyên, ảo ảnh của một pho tượng Ma Thần xuất hiện trước mặt mình.
Mặt người thân rắn, toàn thân đỏ đậm, con mắt xếch lại dài.
Phần thân không biết dài đến đâu, nhưng thân rắn màu đỏ đậm vòng quanh từng vòng, dường như không có điểm dừng.
Ảo ảnh Ma Thần to lớn lởn vởn quanh toàn bộ không gian, thân rắn khổng lổ lấy Tổ Uyên làm trung tâm vẽ thành một vòng tròn.
Gương mặt cực giống người kia dựng thẳng, mắt nhìn chằm chằm vào Tổ Uyên.
Từ trước đến giờ, bầu không khí thê lương truyền đến từ phía ảo ảnh, khiến Tổ Uyên giật mình trong lòng.
Mình đã từng thấy ba bức tượng ma thần, đều là vật vô tri, nhưng khi Ma Thần thực sự thể hiện ra sức mạnh của mình, Tổ Uyên mới cảm nhận được sức mạnh to lớn của cái gọi là mười hai vị Ma Thần.
Ánh mắt hân hoan vui mừng kia nhìn Tổ Uyên, hỏi: “Ngươi dẫn dắt tương lai của Ma tộc, Ta người điều khiển thời gian Ma Thần Chúc Cửu âm. Ta đã chết hàng nghìn năm rồi, lần này ngươi cũng thể coi rằng ta đang ở khoảng thời không rất xa nói chuyện với ngươi!”
Tổ Uyên khẽ giật mình trong lòng, hơi rũ mi, nhìn Chúc Cửu âm đang đứng trước mặt hắn, điều khiển thời gian?
Trong lòng hắn đang không ngừng cười nhạo Ma Thần đang đứng trước mặt này, trước mặt mình lại còn dám ba hoa như thế!
Một tên Ma Thần thôi mà dám nhận mình có thể điều khiển thời gian?
Trong sách sử của Ma tộc tuyên bố rằng, mười hai vị Ma Thần sinh ra thiên địa, cùng đạo đồng sinh.
Coi như cùng đạo đồng sinh đi, cùng lắm chỉ mạnh như đám tiên nhân mà thôi.
Mà bây giờ Tiên nhân từ thời Thượng Cổ đều bất lực với thời gian.
Chẳng qua chỉ là một trong mười hai Ma Thần, lại dám khoác lác như thế không sợ cắn trúng lưỡi à.
Nếu mà đạt đến cảnh giới như vậy, sao có thể phải bỏ mình, bây giờ chỉ còn là một cái bóng.
Ngay cả Tổ Uyên trước khi trùng sinh, có đủ sức mạnh của mười hai Ma Thần cũng không thể làm được chuyện, tên Ma Thần này lại làm được ư?
“Ta biết như không tin ta có thể điều khiển thời gian!” Cái bóng mặt người thân rắn kia cúi đầu nhìn Tổ Uyên, giống như cho dù có cách xa hàng vạn năm vẫn có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Tổ Uyên còn chưa kịp hỏi, đầu người thân rắn Chúc Cửu âm đã tự mình giải thích: “Ta dĩ nhiên không thể điều khiển thời gian được, nhưng trời sinh ta có thể quan sát đo đạc dòng sông thời gian!”
Dòng sông thời gian?
Tổ Uyên lúc mới bước vào Độ Kiếp, có cơ may nhìn qua cái gọi là Dòng sông thời gian.
Dòng sông chảy siết kia có chuỗi nhân quả của chúng sinh, chỉ cần liếc qua một cái cũng đủ khiến Độ Kiếp Tổ Uyên e ngại.
Trong truyền thuyết, dòng chảy thời gian hình thành dòng sông, cũng là biểu tượng cho sự tiến hóa của vạn vật!
Tổ Uyên nắm chặt tay, nhìn Chúc Cửu âm hỏi dò: “Đã cách xa hàng vạn năm, liệu ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta?”
Dường như Chúc Cửu âm đoán được Tổ Uyên định hỏi gì, chỉ lắc đầu nói: “Ngươi không cần hỏi, ta không trả lời được.”
“Vậy dựa vào đâu mà ngươi nói ngươi có thể quan sát và đo đạc dòng sông thời gian? Giống với cái gọi là thuật Thiên Diễn, có thể suy đoán được tương lai sao?” Tổ Uyên lạnh lùng hỏi.
Rõ ràng trước mắt chỉ là ảo ảnh của Chúc Cửu âm còn sót lại thôi, nhưng Tổ Uyên vẫn nhịn không được muốn phản bác lại hắn.
Bởi vì Tổ Uyên thật sự quá khao khát muốn biết trước khi trùng sinh rốt cuộc đại kiếp là gì, bây giờ Đại sư huynh biến thành dạng này, rất có thể là giống bọn họ trải qua Độ Kiếp mà biến thành như thế.
Tổ Uyên thật sự muốn biết, chân tướng thật sự của đại kiếp này, phải nắm rõ hết thảy!
Mà không phải tới đây xem mấy video tuyên truyền Ma tộc chính nghĩa các kiểu, rồi đứng đây mà nghe ảo ảnh của Ma Thần khoác lác mình có thể điều khiển thời gian!
Bây giờ thiên địa đảo ngược, tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước, hoàn toàn khác xa, nhưng càng khác càng khiến mình có cảm giác phải nhanh lên.
Giống như đại kiếp sắp đến rồi!
Loại cảm giác nóng vội này khiến cho Tổ Uyên muốn mau mau nhận được sức mạnh!
Mình chỉ muốn nhận được sức mạnh của mười hai Ma Thần thôi, đưa sức mạnh cho mình là được!
Hội tụ sức mạnh của mười hai Ma Thần, tất có thể vượt qua Đại Ma Tôn Trọng Minh, đạt tới đỉnh cao của Tổ Uyên ở kiếp trước!
Mà người dẫn đến sự diệt vong của Ma tộc trong tương lại, mình, mình sẽ tự tay kéo Ma tộc xuống Địa ngục!
Tổ Uyên nhìn Chúc Cửu âm, ánh mắt u ám. Mình ở đây nghe hắn ba hoa chích chòe, không vì gì cả chỉ vì sức mạnh của mười hai Ma Thần mà thôi.
Nhưng ảo ảnh của tên Ma Thần này hình như nói hơi lắm thì phải?
“Sự thù hận của ngươi, xem như ta ở vạn năm trước cũng có thể cảm nhận được! Bây giờ ngươi là Ma tộc vẫn kinh tởm Ma tộc như trước sao?” Chúc Cửu âm nghiêng đầu nhìn Tổ Uyên chậm rãi nói.
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì? Ta thế nhưng là người nối nghiệp Đại Ma Tôn đã chọn, dĩ nhiên phải dẫn dắt Ma tộc bước tới huy hoàng! Sao có thể hận Ma tộc được?” Tổ Uyên khẽ giật mình trong lòng, cố tỏ vẻ bình tĩnh, giận dữ nói với ảo ảnh.
Khuôn mặt kia của Chúc Tử âm, mang theo nụ cười giả tạo, xem thường nhìn Tổ Uyên nói: “Thật sao? Ngươi chiếm thân thể của Tổ Uyên, ngươi sẽ dẫn Ma tộc bước tới huy hoàng sao?”
Lời của Chúc Cửu âm như gió lạnh thấu xương, chớp mắt khiến tay chân Tổ Uyên lạnh buốt, bí mật lớn nhất của mình vậy mà bị một pho tượng cách xa vạn dặm xuyên thủng!
Tổ Uyên âm trầm nhìn Chúc Cửu âm, vẫn cố chèo chống giải thích: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”
“Mặt nạ đeo lâu không gỡ xuống được! Giống như ngươi, không thể tháo mặt nạ xuống nữa rồi!” Lời này như là chế giễu nhưng lại giống lời khẳng định khiến Tổ Uyên trở nên điên cuồng.
Mình lấy mệnh nhập đại kiếp, lại bị người kia xem coi như thằng hề đang làm trò trên sân khấu, bị một câu của Chúc Cửu âm đâm thủng!
Đối với Chúc Cửu âm mà nói, dường như mình không còn bất cứ bí mật nào cả!
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tổ Uyên âm trầm, không gian bắt đầu vặn vẹo, dường bị ảnh hưởng bởi lửa giận của Tổ Uyên.
Hàng ngàn tiếng kêu rên vang lên, giống như có vậy gì đó muốn xuyên thủng không gian này.
Chúc Cửu âm cúi đầu nhìn Tổ Uyên đang bần thần, có vẻ sớm đã đoán được Tổ Uyên sẽ giận tím mặt.
Đôi mắt sắc bén kia như mang ma lực có thể nhìn thấu tất cả.
Hồi lâu Chúc Cửu âm mới kìm giọng nói ra một câu khiến thần hồn của Tổ Uyên đại mạo.
“Ta là Chúc Cửu âm, mà ngươi nhân ma ta đưa từ tương lai về quá khứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận