Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 504: Đây cũng không phải thứ mà tiểu hài tử có thể nhìn được

Bởi vì tiểu gia hỏa đã xa âu Dương quá lâu, cảm xúc đột nhiên vỡ òa, cho nên mặc kệ âu Dương dỗ như thế nào, thì cũng không thể ngăn được Hồ Đồ Đồ ngoạc miệng khóc lớn.
Nhưng dù sao cũng là tiểu hài tử, chỉ cần nàng có thể khóc thì sẽ không để chuyện gì trong lòng, âu Dương vẫn hết lần này đến lần khác nhận sai với tiểu gia hỏa và tiểu gia hỏa cũng sẽ hết lần này đến lần khác tha thứ cho mình.
Đây cũng là phương thức ở chung lâu dài của âu Dương và tiểu hồ ly, âu Dương luôn vui vẻ nhận sai, tiểu hồ ly cũng vui vẻ tha thứ cho đại sư huynh nhà mình.
Dỗ dành rất lâu, tiểu hồ ly mới thút thít ngừng khóc, trên người dần dần sáng lên một luồng ánh sáng trắng, Hồ Đồ Đồ lại hóa thành hình người.
Nhưng lần này hình dáng con người mà tiểu hồ ly hóa thành đã giống như thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi.
Một bộ váy dài màu vàng nhạt, dưới ngũ quan tinh xảo cất giấu vẻ đẹp động lòng người.
Giống như hoa sen nổi trên mặt nước, lại giống như hoa bách hợp mới nở.
Mặc dù tướng mạo thanh thuần, nhưng lại có vẻ mị hoặc quyến rũ hồn phách người.
Hai loại khí chất không giống nhau lại được thể hiện một cách hoàn mỹ ở trên người thiếu nữ, khiến người ta không khỏi cảm thán sự điêu luyện sắc sảo của Tạo Hóa.
Thiếu nữ có chút xấu hổ nhìn dáng người đã gầy gò của mình, nàng che ngực lại với vẻ hơi khó chịu, đỏ bừng mặt nhìn đại sư huynh nhà mình, giọng nói trong trẻo như chim vàng anh từ trong miệng thiếu nữ vang lên: “Đại sư huynh, sao ta lại biến thành bộ dạng này?”
âu Dương đặt ngón tay lên cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là Đồ Đồ đã lớn lên sau khi đạt được lực lượng!”
Thiếu nữ mới mặc kệ mình có lớn lên hay không, phản xạ có điều kiện nhào về phía âu Dương, muốn đại sư huynh ôm vào lòng.
Nhưng đại sư huynh vẫn luôn đưa hai tay ra đón lấy mình lại giơ tay lên ấn trên đầu mình.
Vẻ mặt thiếu nữ chợt trở nên thê lương, ta thấy mà thương cảm.
âu Dương nhìn thiếu nữ như hoa trước mắt, rất có dũng khí, nhà ta có nữ nhi mới lớn, bùi ngùi khi tóc vàng thiên hạ đã chết hết, bàn tay xoa đầu thiếu nữ, cười nói: “Đồ Đồ đã lớn rồi, cũng không thể giống như tiểu hài tử!”
Hồ Đồ Đồ đã lớn ngây thơ nhìn đại sư huynh, trong đôi mắt chậm rãi ngấn lệ, rồi mang theo tiếng khóc nức nở nói với âu Dương: “Lớn rồi, đại sư huynh không thể ôm Đồ Đồ sao?”
“Đương nhiên không được! Sau này Đồ Đồ chính là đại hài tử, cũng không thể cứ làm nũng!” âu Dương mỉm cười nói.
Hồ Đồ Đồ có chút ủy khuất nói: “Nhưng ta không muốn…”
“Con người luôn phải lớn lên Đồ Đồ...” âu Dương ngắt lời thiếu nữ, nhẹ giọng nói, giống như đang cảm thán, lại giống như đang khuyên bảo.
Nhưng giọng điệu lại kiên định lạ thường.
Đồ Đồ nhìn đại sư huynh rõ ràng xa cách với mình, tâm tình vốn đã được dỗ dành, lại trở nên kém đi.
Lớn lên sẽ không được ôm ấp.
Lớn lên cũng không thể làm nũng với đại sư huynh.
Lớn lên cũng có nghĩa là mình đã trở thành một đại hài tử.
Vậy Đồ Đồ không muốn lớn lên!
Ta không cần lực lượng nữa!
Trong lòng Hồ Đồ Đồ kiên định nghĩ như vậy, trên người nàng lại hiện lên ánh sáng.
Dáng người thon dài ban đầu bắt đầu ngắn dần đi, còn khuôn mặt trái xoan ban đầu dần biến thành khuôn mặt nhiều thịt.
Không bao lâu, Hồ Đồ Đồ năm tuổi lại đứng ở trước mặt âu Dương đang trợn mắt há hốc mồm!
âu Dương có thể cảm nhận được rõ ràng hai cỗ lực lượng vốn lưu chuyển trong thân thể tiểu hồ ly đều đã bị tiểu hồ ly phong ấn!
Tiểu hồ ly này lại ngốc đến mức tự phong ấn mình?
Bất kể sự tăng trưởng nào của tu vi đều không thể nghịch, cho dù là giả heo ăn thịt hổ cũng không thể ép mình từ trên căn nguyên Xuất Khiếu kỳ thành phế vật Trúc Cơ kỳ.
Nhưng tiểu hồ ly lại tự tay phong ấn cả hai cỗ lực lượng thuộc về Đồ Vân và Thanh Khâu trong thân thể mình!
Trình độ trâu bò tương đương với việc mình tự nhét mình vào trong bụng mẹ mình!
Tiểu hồ ly này thật sự liều mạng vì không muốn lớn lên à!
âu Dương đen mặt nhìn tiểu hồ ly trước mắt, rõ ràng là muốn tìm kiếm phương hướng đạo cho tiểu hồ ly này, nhưng tiểu gia hỏa này lại tự mình đóng cửa đạo của mình trước.
Nhìn Hồ Đồ Đồ bốn năm tuổi mập mạp, cười ngây ngô nhìn mình, âu Dương chỉ có thể cúi người ôm tiểu gia hỏa này lên.
Sau đó hắn búng một cái trên trán tiểu gia hỏa đã thực hiện được gian kế.
“Ai u, đau, đại sư huynh!” Hồ Đồ Đồ có chút bất mãn nói.
“Biết đau vẫn không ngốc!” âu Dương tức giận nói.
“Hì hì hì, đại sư huynh là tốt nhất, chắc chắn sẽ không giận Đồ Đồ!” Tiểu gia hỏa cũng biết mình tự tiện chủ trương có chút tùy hứng, cho nên lấy lòng nói lời hay với đại sư huynh nhà mình.
Chỉ cần mình nói mấy lời hay với đại sư huynh, mỗi một lần như vậy đại sư huynh đều có thể tha thứ cho mình, không có gì ngoài ý muốn!
âu Dương ôm tiểu gia hỏa vừa định rời đi, toàn bộ thế giới bắt đầu đảo ngược, bãi cỏ dưới chân, bầu trời xanh thẳm giống như bị tách ra.
Giống như màn lớn chuẩn bị hạ xuống.
Nhìn thấy vậy, âu Dương dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn về phía ngôi mộ nhỏ lẻ loi ở phía sau, ôm Hồ Đồ Đồ đi tới trước bia mộ, sau đó đặt tiểu gia hỏa xuống đất.
Trong ánh mắt khó hiểu của tiểu gia hỏa, âu Dương nhẹ giọng nói: “Đồ Đồ, dập đầu ba cái!”
Hồ Đồ Đồ bị thả xuống ở bên cạnh không biết vì sao đại sư huynh muốn mình dập đầu, nhưng nếu như đại sư huynh đã bảo thì làm theo là được.
Hồ Đồ Đồ thuận theo quỳ trên mặt đất, thật tâm thật ý dập đầu ba cái với phần mộ.
Tiểu gia hỏa đứng lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay âu Dương, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư huynh, ai chôn cất ở chỗ này vậy?”
âu Dương nhìn chữ trên bia mộ đến xuất thần, nghe thấy tiểu gia hỏa bên cạnh hỏi, hắn cười nói: “Chỗ này à, cũng không có chôn cất ai, chỉ là đã từng chôn cất một người.”
Lúc âu Dương quay đầu chuẩn bị dẫn Hồ Đồ Đồ rời đi, một bàn tay hư ảo đột nhiên khoác lên vai âu Dương, âu Dương chợt quay đầu lại.
Cây đại thụ vốn đang đứng sừng sững hơi lay động, từ trong bùn đất bay ra, cả cây đại thụ giống như một cuộn tranh to lớn, đột nhiên mở ra ở trước mặt âu Dương và Đồ Đồ.
Khi Hồ Vân xuất hiện trong hình ảnh, âu Dương theo bản năng đưa tay che mắt Đồ Đồ lại, mặc cho Đồ Đồ giãy dụa như thế nào, âu Dương cũng không cho Hồ Đồ Đồ nhìn một cái.
“Đại sư huynh! Cái gì vậy! Để ta nhìn xem là cái gì!”
âu Dương nhìn hình ảnh không ngừng xẹt qua trước mặt, thờ ơ nói:
“Không được, đây không phải thứ mà tiểu hài tử có thể nhìn được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận