Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 675: Thánh nhân truyền đạo (Phần về Ngạo Tham)

Vì một cái đệm cói, hàng ngàn tu sĩ Đại La cãi nhau giống như đi dạo chợ bán thức ăn.
Lại không dám đánh đập tàn nhẫn, sợ bị thánh nhân trách phạt.
Đợi cho đến khi bốn mươi tám đệm cói hoàn toàn đã có chủ nhân, giọng nói uy áp lại vang lên: “Im lặng!”
Tiếng ồn ào náo động đột ngột dừng lại trong từ im lặng này.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào giường mây phía trên đại điện.
Một đạo nhân từ hư không xuất hiện, ngồi trên giường mây, ánh mắt quét qua rất nhiều tu sĩ, sau khi dừng lại trên người Ngạo Tham một lúc, mới hờ hững nói: “Ta sẽ truyền đạo cho thiên địa, vạn pháp đều sẽ do các ngươi lĩnh hội, có thể lĩnh hội được bao nhiêu, đều xem cơ duyên của các ngươi như thế nào...”
“Đa tạ thánh nhân!”
Nghe thấy thánh nhân sắp truyền đạo, trong lòng mọi người đều cực kỳ vui mừng.
Đối với bọn họ, cảnh giới đại la đã là cuối cùng, ai mà không muốn tiến thêm một bước, ở trên đạo mình đạt được tiêu dao vô thượng?
Trên khuôn mặt của đạo nhân không vui không buồn, đạo âm huyền ảo truyền ra từ trong miệng.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện biến thành hải dương ba ngàn pháp tắc, đạo âm vô thượng dường như là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa cho tất cả tu sĩ trước mặt mà bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Lúc này, đệm cói không còn tác dụng gì với bọn họ nữa, mọi người đều đang đắm chìm trong việc nghe đạo.
Có người thích thú say mê, khuôn mặt tràn đầy sự thoả mãn.
Có người dậm chân đấm ngực, gào khóc.
Có người không ngừng nghi hoặc, không biết phải làm sao.
Có người đắm chìm trong đó, không thể thoát ra được.
Vào lúc này, hình ảnh của tất cả chúng sinh đều hiện ra trên người các tu sĩ Đại La.
Vô số đạo vân pháp tắc hình thành trong hải dương, tất cả Đại La đều mở ra khánh vân trên đỉnh đầu mình, thoả thích cảm ngộ thiên địa chí lý.
Từ khi bắt đầu tu hành, bọn họ đã từng bước tìm kiếm con đường phía trước.
Bây giờ toàn bộ thiên địa chí lý đang mở ra trước mắt bọn họ, cơ duyên như vậy bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
Mọi người đều trân trọng cơ hội nghe đạo lần này, càng hiểu rõ hơn về bản thân và thiên địa.
Lúc này, trong đại điện vang lên tiếng kêu của rồng phượng, âm thanh tiên nhạc đỉnh chuông lưu chuyển.
Tiên khí lượn lờ, kim liên hiện lên từ mặt đất!
Bên trong dị tượng vạn sinh, tất cả tu sĩ đều giống như uống sương ngọt.
Bá Ngọc ôm đệm cói của mình nghe say sưa, đang đắm chìm trong đại đạo.
Không biết thời gian, không biết năm tháng.
Trận tôr, Khí tổ đều như vậy.
Còn Ngạo Tham, hai mắt trong veo, không hề có dáng vẻ ngộ đạo, ngược lại nhìn xung quanh với vẻ thích thú.
Thiên địa chí đạo này đã được Ngạo Tham nghe đến không dưới một trăm lần trong đời sau.
Đối với những người khác, giảng đạo lần này, thật sự là cơ duyên lớn vạn năm khó gặp.
Còn với Ngạo Tham, chỉ là để giành được một chỗ của tiên nhân mà thôi.
Nhìn xung quanh, Ngạo Tham đột nhiên phát hiện ra ở đây còn có một người không có ngộ đạo giống hắn.
Chính là người tập kích mặc áo choàng đen đó!
Khi hắn xuất hiện, Ngạo Tham đã nhận ra thân phận của hắn.
Dung hợp tinh huyết của mười hai thần ma làm thành một thể, tiên nhân duy nhất của ma giới sau này, Ma tổ!
Về chuyện của ma tộc, kế hoạch trong đầu cũng nhắc đến một ít.
Ma tổ này là một phần quan trọng trong kế hoạch tương lai!
Ngạo Tham nhìn thẳng vào người mặc áo choàng đen rồi hỏi: “Tại sao ngươi không ngộ đạo?”
Ma tổ đang ngồi ở đó như ngồi trên chông, nghe thấy giọng chất vấn, ngẩng đầu lên nhìn Ngạo Tham, lẩm bẩm một lúc lâu mới nói: “Nghe không hiểu!”
Ma tộc chỉ tu luyện nhục thân thần thông, đối với việc ngộ đạo thì chủ yếu chính là một cách biệt.
Khi nhìn thấy những tu sĩ xung quanh ngộ đạo, những bản thân lại nghe không hiểu, Ma Tổ vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Khi thấy còn có một đại ngu ngốc không nghe hiểu, Ma Tổ lập tức cảm thấy thân thiết.
Đặc biệt người này còn biết bí sử của Chúc Cửu Âm!
Ma Tổ hạ thấp giọng nói: “Rốt cuộc sức mạnh bản nguyên của Ma Thần Chúc Cửu Âm ở đâu?”
“Ngươi cũng không biết, làm sao ta biết được chứ?” Ngạo Tham nhìn về phía Ma Tổ đột nhiên hỏi hắn một câu hỏi không rõ ràng.
“Ngươi biết chuyện về đôi mắt của Chúc Cửu Âm...” Ma Tổ vừa muốn nói tiếp, nhưng pháp tắc xung quanh đột nhiên dừng lại.
Đạo nhân ngồi ở trên giường mây ngừng giảng đạo, mặt vô cảm chờ đợi mọi người tỉnh dậy.
Khi Đạo âm dừng lại thì pháp tắc biến mất, vốn dĩ các tu sĩ đang vẫy vùng trong thiên địa chí đạo ngay lập tức bị kéo ra khỏi sự ngộ đạo của bọn họ.
Cảm giác này giống như con cá trong nước đột nhiên bị rút cạn nước, chỉ có thể cảm thấy khó chịu khi đập vào đất khô.
“Mời lão sư tiếp tục giảng địa đạo!” Tất cả các tu sĩ không hẹn mà cùng nhau làm đại lễ cầu khẩn trước mặt đạo nhân.
Hy vọng đạo nhân giảng lần nữa, chỉ một lần, chỉ một lần là được!
“Đạo không dễ dàng truyền, truyền đạo đến đây đủ rồi, các ngươi đừng tham lam!” Lời mắng nhẹ của đạo nhân vang lên như sấm sét bên tai mọi người.
Tất cả tu sĩ đều không dám nói một lời.
Đạo nhân liếc nhìn xung quanh rồi mới trầm giọng nói: “Truyền đạo cho thiên hạ đến đây là kết thúc, khi ta hợp đạo thiên đạo, sau này thiên đạo là ta, ta là thiên đạo! Các ngươi có ý kiến gì không?
Sau khi nghe xong, tất cả tu sĩ đều lắc đầu, ai dám không đồng ý?
Đạo nhân tiếp tục nói: “Thiên địa sát kiếp bắt nguồn từ ba tộc, ba thuỷ tổ khai thiên có đức, ba tộc không đáng diệt vong, từ đó ba tộc trấn thủ thiên địa, mãi mãi không ra ngoài!”
Nói xong thiên địa rung chuyển, thánh nhân nói ra liền được thực hiện.
Tất cả con cháu còn lại của long tộc mãi mãi trấn thủ dưới vực thẳm của biển sâu.
Tất cả con cháu còn lại của phượng tộc mãi mãi trấn thủ ở phía trời cao.
Tất cả con cháu còn lại của kỳ lân mãi mãi trấn thủ dưới lớp đất dày.
Đạo nhân thấy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rất nhiều Đại La nói: “Từ nay trở đi, thiên địa không thể gọi là tiên, tiên vị được tôn trọng, ngoài ta ra còn có bốn mươi tám vị! tiên nhân ngôi thẳng ở trời cao, cùng nắm thiên địa!”
Nghe thấy thánh nhân nói lần nữa định lại quy tắc của thiên địa, nghĩ đến bốn mươi tám tấm đệm cói vừa rồi, ngay lập tức hiểu được mối quan hệ cực lớn trong đó.
Tên xui xẻo bị Bá Ngọc cướp mất vị trí của mình, đôi mắt rắn thù hận nhìn Bá Ngọc đang vui mừng khôn xiết, trong lòng thầm chửi rủa.
Đạo nhân nói xong liền không nói lời nào nữa, sau một lúc náo động của nhiều Đại La mới có người cẩn thận hỏi: “Xin hỏi lão sư, làm thế nào để thành tiên?”
Đạo nhân suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại đạo ba ngàn, chân linh kys thác vào đạo, tự nhiên thành tiên!”
Chân linh ký thác vào Đạo?
Làm thế nào để ký thác?
Một loạt câu hỏi giống như sóng biển vang lên.
Đạo nhân cau mày, khẽ quát: “Im lặng! Việc tu hành tùy vào mỗi người, Đạo làm sao có thể dễ dàng chứng vậy?”
Sau khi nhiều Đại La bị răn dạy và quở mắng liên không dám hỏi lại, chỉ có thể im lặng ngồi ở đó, chờ đợi thánh nhân nói.
Một lúc lâu sau, Ngạo Tham thản nhiên đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn đạo nhân trước mặt, cung kính hỏi: “Xin hỏi lão sư, có tên huý gì không, sau khi lão sư hợp đạo mỗi ngày chúng ta thờ cúng cũng tốt, không dám sơ suất!”
Đạo nhân khẽ mở mắt, trong đôi mắt ý vị sâu xa hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng mà Ngạo Tham không thể hiểu được.
Đạo nhân nhẹ nhàng nói: “Vô danh vô huý, từ nay về sau tu sĩ trong thiên địa kính trọng thiên địa!”
Sau khi lời nói vừa dứt, Ngạo Tham giống như bị sét đánh trúng, ngẩn ngơ tại chỗ!
Vô danh vô huý, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Tiên chủ tương lai đang đứng trước mặt hắn rốt cuộc là ai?
Ngạo Tham ngạc nhiên nhìn đạo nhân, đạo nhân lại lộ ra một tia mỉm cười như có như không với Ngạo Tham.
Bạn cần đăng nhập để bình luận