Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 146: Thành công!

Trong nháy mắt nhụy hoa tiến vào mi tâm Lãnh Thanh Tùng thì hòa làm một thể với đóa sen xanh giữa lông mày Lãnh Thanh Tùng.
Mà Nguyên Anh đang ngồi ngay ngắn trên đóa sen xanh trong đan điền của Lãnh Thanh Tùng cũng chậm rãi được một đài sen dâng lên!
Thanh kiếm bản mệnh trong tay Lãnh Thanh Tùng lan tràn một rãnh kiếm từ chuôi kiếm ra thẳng tới mũi kiếm.
Cả thanh kiếm bản mệnh giống như sống lại, ở trong tay Nguyên Anh khẽ kêu không thôi.
Ý thức của Lãnh Thanh Tùng bị kéo vào trong một không gian màu trắng thuần.
Nơi này thanh khí lượn lờ, bốn phía trống không không có một vật gì, mênh mông không biết nơi nào.
Cộc cộc cộc!
Tiếng guốc gỗ thanh thúy vang lên, Lãnh Thanh Tùng theo bản năng chạm vào trường kiếm trong lòng.
Nhưng lần này lại sờ soạng vào khoảng không, trường kiếm vẫn luôn như hình với bóng cùng với mình, lúc này cũng không ở trong lòng mình.
Lãnh Thanh Tùng lấy ngón tay làm kiếm, quay đầu nhanh như chớp xuất thủ, trực tiếp lấy cổ họng người tới.
Một bàn tay thon dài lại nắm lấy cổ tay Lãnh Thanh Tùng.
"Động một chút là đánh đánh giết giết, thật đúng là tuổi trẻ!" Giọng nói lười biếng vang lên.
Lãnh Thanh Tùng đưa mắt lên nhìn lại.
Người trung niên một thân áo trắng, áo choàng rộng rãi đang tò mò đánh giá mình.
"Không đúng nha, vì sao chỉ có ngươi tới?" Người trung niên cau mày hỏi Lãnh Thanh Tùng.
"Ngươi là ai?" Lãnh Thanh Tùng quát.
"Ngươi đã muốn tiếp nhận truyền thừa của ta còn hỏi ta là ai? Ta là cha ngươi, ngươi có tin không?" Người trung niên bĩu môi.
Người trước mắt chính là Kiếm tiên Thượng Cổ Lý Thái Bạch!
Lãnh Thanh Tùng nghe thấy những lời này của Lý Thái Bạch trực tiếp nổi nóng, trên thế giới này ngoại trừ huynh trưởng cũng không ai có thể mắng chính mình!
Tay phải đã bị khống chế, Lãnh Thanh Tùng mượn lực nhảy lên, hai chân xoắn lấy cổ Lý Thái Bạch.
Mặc dù là kiếm tu, nhưng Lãnh Thanh Tùng ít nhiều cũng biết một chút thể thuật, chỉ cần chính mình khống chế được cổ Lý Thái Bạch, sau đó dùng sức xoay người, cho dù không thể vặn gãy xương sống của hắn, ít nhất cũng có thể ném Lý Thái Bạch trước mắt ngã trên mặt đất!
Lý Thái Bạch không thèm để ý nhìn hai chân Lãnh Thanh Tùng đang xoắn ở trên cổ của mình.
Đắc thủ!
Hai chân Lãnh Thanh Tùng căng chặt ra sức, nhưng hai chân lại quỷ dị xuyên qua cổ Lý Thái Bạch, trực tiếp đụng mạnh vào nhau!
"Đau!" Lãnh Thanh Tùng bị đau rơi trên mặt đất, hai chân đụng mạnh vào nhau, lực đẩy thật lớn khiến cho Lãnh Thanh Tùng thiếu chút nữa hai chân mình không bị đụng gãy.
Lý Thái Bạch không nói gì buông cổ tay Lãnh Thanh Tùng ra, nhìn Lãnh Thanh Tùng cuộn mình trên mặt đất mà thầm nghĩ: "âu Trị Tử đã xảy ra chuyện gì? Đây là chuyển thế một nửa của ta? Bộ dạng của tiểu tử này không được thông minh cho lắm!"
Lãnh Thanh Tùng vừa định đứng lên lại bị Lý Thái Bạch giẫm lên đầu một cước, Lý Thái Bạch từ trên cao nhìn xuống Lãnh Thanh Tùng nói: "Tiểu tử ngươi thành thật một chút cho ta, nơi này là không gian ý thức của ngươi, ta chỉ là một tia thần hồn mà thôi, ngươi làm sao có thể đánh được ta?"
Nghe thấy Lý Thái Bạch nói như vậy, Lãnh Thanh Tùng càng giãy dụa kịch liệt hơn, vừa giãy dụa vừa gào thét: "Cút ra khỏi cơ thể của ta đi! Đừng có nghĩ lại dùng cơ thể của ta làm chuyện gì nữa!!!"
Vừa mới bị kiếm khí màu đỏ tươi chiếm cứ thân thể đi tàn sát mấy trăm tu sĩ, huynh trưởng còn đang ở bên ngoài, nếu như Lý Thái Bạch lại dùng thân thể của mình làm ra chuyện gì, Lãnh Thanh Tùng nghĩ cũng không dám nghĩ!
"Nhìn xem cái bộ dạng nàng dâu nhỏ không có tiền đồ của ngươi kìa!" Lý Thái Bạch có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng một câu, lập tức đặt mông ngồi ở trên người Lãnh Thanh Tùng, nhìn bốn phía có chút cảm thán.
Đột nhiên Lý Thái Bạch nhìn thấy có một sợi dây đỏ như có như không du động trong không gian ý thức trắng thuần, sửng sốt một chút, sau đó lập tức mở miệng cười ha hả.
"Ha ha ha ha! Thật có ý tứ! Bây giờ là thời đại nào, vậy mà có thể làm đến tình trạng này, ngay cả ta cũng có thể bị tính toán? Ha ha ha!" Tiếng cười lớn tùy ý của Lý Thái Bạch vang vọng trong không gian ý thức.
Khi quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Thanh Tùng, trong miệng còn không nhịn được mà lên tiếng kinh ngạc, hắn đứng lên đưa một bàn tay nắm lấy đầu của Lãnh Thanh Tùng trực tiếp xách Lãnh Thanh Tùng lên.
"Chậc chậc chậc, tự tay mình bẻ gãy kiếm bản mệnh? Tiểu tử ngươi đúng là có dũng khí nha! Chẳng qua là đúng lúc không bàn mà hợp với ý ta, là ai làm? âu Trị Tử sao?" Bên trong ý nghĩ của Lý Thái Bạch chỉ có thể đủ để nghĩ đến âu Trị Tử.
Dù sao thì cho đến khi mình bỏ mình hắn cũng không thể làm rõ rốt cuộc người bạn thân cổ quái âu Trị Tử này của mình có lai lịch gì!
Trong mắt Lãnh Thanh Tùng đè nén lửa giận vô tận, từ sau khi mình sinh ra, mình chưa từng có một ngày bất lực như hôm nay!
Đầu tiên là bị kiếm khí màu đỏ tươi áp chế ở trong đan điền không thể động đậy, trơ mắt nhìn kiếm khí màu đỏ tươi điên cuồng tàn sát các tu sĩ đồng hành.
Cuối cùng vẫn phải dựa vào đại giới là bàn tay huynh trưởng bị thương mới có thể cứu mình trở về!
Ngay sau đó lại bị Lý Thái Bạch trước mắt này đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Nếu như mình thật sự cường đại, tất cả những việc này đều sẽ không phát sinh!
Huynh trưởng sẽ càng không vì mình mà bị thương!
Nghĩ tới đây, đóa sen xanh trong hai mắt Lãnh Thanh Tùng nở rộ, đạo vận nhè nhẹ chui vào bên trong đóa sen xanh, ở bên trong đài đóa sen xanh đột nhiên bộc phát ra một cỗ kiếm ý quật cường!
Đóa sen xanh đơm nhụy!
Lãnh Thanh Tùng khẽ quát một tiếng: "Ta là kiếm!"
Cả người giống như một thanh trường kiếm sắc bén trực tiếp tránh thoát khỏi sự khống chế của Lý Thái Bạch, thậm chí trước khi tránh thoát khỏi sự khống chế còn đâm thẳng tới mặt Lý Thái Bạch!
"Ở tình huống này tiểu tử này còn có thể ngưng kết đạo vận?" Lý Thái Bạch cũng bị tiểu tử ngốc trước mắt dọa nhảy dựng, đưa tay đứng ở trước người, trực tiếp ngăn cản công kích của Lãnh Thanh Tùng, ngay sau đó lại là một cước trực tiếp đá Lãnh Thanh Tùng bay ra ngoài.
Tuy rằng rất mạnh, nhưng cho dù là hiện tại Lý Thái Bạch còn sót lại một tia thần hồn thì cũng không phải là người mà Lãnh Thanh Tùng hiện tại có thể chống lại được.
Lý Thái Bạch xua tay nói với Lãnh Thanh Tùng đang đứng lên muốn xông tới lần nữa: "Không chơi nữa, thời gian của ta không nhiều lắm, ta cũng không đùa ngươi! Ta có mấy câu muốn nói với ngươi."
Thân thể Lãnh Thanh Tùng dừng lại, cảnh giác nhìn Lý Thái Bạch ở trước mắt, tuy rằng trong lòng cảnh giác, nhưng tất cả mọi thứ trước mắt đều là do huynh trưởng lấy từ bụng chó ra cho mình, chắc chắn huynh trưởng sẽ không hại mình, nhưng đến tột cùng Lý Thái Bạch ở trước mắt này muốn làm cái gì!
Lý Thái Bạch nhìn thấy Lãnh Thanh Tùng dừng động tác lại, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, có chút cảm thán nói: "Tiểu tử, ngươi mạnh hơn ta, có người đã vì ngươi mà lặng lẽ trải đường ở những nơi mà ngươi không biết, không giống như bạn thân tốt nhất của ta, một người vì giúp ta mà biến mất không thấy đâu, một người vì cứu ta mà lấy thân tế kiếm!"
Nói tới đây, giọng nói của Lý Thái Bạch có chút cô đơn, giống như trong trời đất này chỉ còn lại có một mình hắn cô độc.
Nhưng ngay sau đó vị Kiếm tiên Thượng Cổ này lại cười nhìn Lãnh Thanh Tùng nói: "Thái thượng vong tình, bỏ tình đăng đỉnh, sự tình mà đến cuối cùng ta mới hiểu được, hy vọng không quá muộn để ngươi thấy được!"
Lý Thái Bạch nói xong những lời khó hiểu này, lập tức ngẩng đầu cười thấp giọng nói: "Há chẳng thấy!" (Bài thơ “Thương Tiến Tửu” của Lý Bạch)
Cả người hắn trực tiếp tiêu tán ở trong không gian ý thức, mà trong nháy mắt Lãnh Thanh Tùng cũng bị bắn ra khỏi không gian ý thức!
Mà toàn bộ thế giới con tiên nhân bắt đầu vặn vẹo điên cuồng, vọt về phía hoa sen giữa lông mày Lãnh Thanh Tùng!
Lãnh Thanh Tùng đang hấp thụ bí cảnh tiên nhân này!!!
Giờ phút này, trong lòng Thái A người đại điện trong Kiếm tông nhảy dựng một cái, trong nháy mắt hiểu được nguyên nhân hậu quả, cúi đầu cười khổ nói: "Hồ Vân à Hồ Vân, không nghĩ tới, ta lại thiếu nợ ngươi một nhân quả lớn như vậy!"
Mà trên đỉnh một ngọn núi, một gã trung niên soái ca khí chất u buồn đang đứng ở đỉnh núi trông mong chờ đợi, chính là sư phụ Hồ Vân của bọn âu Dương!
Đột nhiên đầu tóc đen nhánh của Hồ Vân nhanh chóng hiện hoa râm, phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra.
Hồ Vân cũng không để ý đến mà cười ha ha, cầm lấy một bầu rượu lên rót vào trong miệng trộn lẫn với máu tươi của mình, mùi máu tươi trộn lẫn với vị cay của rượu cồn, hắn sặc ho khan không ngừng.
Hít sâu hai cái để cho mình bình tĩnh trở lại, lập tức ánh mắt có chút mê ly nhìn về phía Thanh Vân tông, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đến năm mới rồi à? Phải về thăm nhà một chút!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận