Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 707: Phật gia Đường Tam Táng!

Ta là Mỹ Hầu Vương, Quan Âm Phật môn đã từng nói với ta, ta sắp bảo hộ một vị cao tăng Phật môn đi phương tây tuyên dương Phật pháp.
Trong kí ức cao tăng Phật môn không phải luôn là cao nhân đắc đạo, là lão hòa thượng suốt ngày niệm A Di Đà Phật sao?
Người cường tráng cơ bắp, cao tám thước, chỉ có đầu trọc này thì liên quan gì tới cao tăng của Phật môn?
Mỹ Hầu Vương bị xách lên, đầu óc quay vòng, ngay sau đó hắn nhớ tới lời Quan Âm đã nói nên vội vàng hỏi: “Xin hỏi, vị đại sư này này tên gì?”
“Phật gia, Đường Tam Táng!” Người cường tráng đánh giá con khỉ ốm trong tay, ghét bỏ nói.
“Đường Tam Tạng sao? Tinh thông kinh, luật, luận của Phật giáo, người hiểu Tam Tạng mới có thể được gọi là Tam Tạng pháp sư!” Mỹ Hầu Vương âm thầm nghĩ, chỉ nghe tên đã biết đúng người.
Sau khi hỏi rõ tên, Mỹ Hầu Vương vội vàng nói: “Đại sư không biết, ta là Mỹ Hầu Vương của Thủy Liêm Động ở Hoa Quả Sơn, cố ý ở đây chờ ngài, hộ tống ngài đi phương tây tuyên dương Phật pháp!”
Lúc Mỹ Hầu Vương bị Đường Tam Táng xách trong tay nói tới chuyện hộ tống, nó còn cố ý thẳng sống lưng, tự tin về bản lĩnh của mình.
Khi nghe con khỉ ốm nói ngông cuồng phải bảo vệ mình, Đường Tam Táng cẩn thận đánh giá nó, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cơ thể ngươi còn chưa đủ bữa ăn của ta, thu ngươi làm đệ tử? Ngươi giao bảo hộ phí sao?”
Mỹ Hầu Vương nghe Đường Tam Táng muốn thu bảo vệ phí, theo bản năng nói: “A, người xuất gia không tham tiền.”
“A, đồ nghèo, Phật của ta chỉ độ người có duyên!” Đường Tam Táng nhìn Mỹ Hầu Vương vẻ mặt túng quẫn, trào phúng.
Hắn nói khiến Mỹ Hầu Vương á khẩu, đối phương nói cũng đúng tình hình thực tế, có thể dùng một quyền đánh nát núi đè mình thì cũng có tu vi cao hơn mình thì làm gì cần mình bảo hộ? Thậm chí hắn thu chút phí bảo hộ cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng Mỹ Hầu Vương lại cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, vừa định nói chuyện thì nghe thấy người cường tráng cười lạnh nói: “Nói cũng đúng, Phật gia ta là võ tăng, chôn trời, chôn đất, chôn chúng sinh, ta sẽ không giảng đạo lý với người khác, thêm một con khỉ giảng kinh cũng hợp ý ta, thu ngươi làm đồ đệ cũng có thể tiết kiệm được không ít chuyện!”
“Không phải, ngươi, ta, không phải, đại sư, ngươi là võ tăng, vậy ta là cái gì?” Mỹ Hầu Vương bị phong cách kì lạ của Tam Táng đại sư chặn họng, ngơ ngác chỉ bản thân, hỏi hắn.
Đường Tam Táng đứng thẳng sống lưng, thổi một tiếng huýt sáo, phía sau gió cuốn mây tan chạy tới mười mấy con ngựa tốt, trên mỗi con ngựa đều thồ một lượng lớn kinh.
“Sau này, khỉ ốm ngươi phụ trách giảng đạo lí cho người khác, nếu đối phương nghe không hiểu thì Phật gia ta tinh thông một ít quyền cước!” Đường Tam Táng bẻ ngón tay răng rắc, lạnh lùng nói.
Một đường đi về phía tây là muốn phát huy mạnh Phật pháp, đầu trọc trước mặt còn có giá trị vũ lực cao hơn mình, hành vi càng kì lạ, có lẽ giảng đạo lí còn tốt hơn mình.
Nói đi phương tây phát huy mạnh Phật pháp, một người một khỉ lại không có một người hiểu kinh Phật.
Đây không phải là trò đùa sao?
Khi Quan Âm tới cũng không nói cho ta biết, người tuyên dương Phật pháp là ta?
Mỹ Hầu Vương gãi đầu, nhìn mười mấy con ngựa thồ sách kinh, nuốt nước miếng, cười còn khó coi hơn khóc hỏi: “Đại sư, chẳng lẽ ngươi bảo ta lập tức học kinh Phật ngay bây giờ sao?”
“Ngươi không học, chẳng lẽ Phật gia ta học?” Đầu trọc trừng mắt, quanh thân vang lên tiếng kêu của rồng và voi. Ở phía sau Đường Tam Táng giống như có một con voi trắng và một con rồng vàng khổng lồ, sắc mặt khó coi nhìn Mỹ Hầu Vương cảm thấy mình nhỏ bé. Giống như chỉ cần Mỹ Hầu Vương nói “Không.” thì giây tiếp theo nó sẽ bị bưng lên bàn ăn.
Hai bên nhanh chóng đạt thành chung nhận thức, Mỹ Hầu Vương thuận lợi bái vào Phật môn, trở thành người hộ đạo tuyên dương Phật pháp về phía tây. Cũng bắt đầu từ hôm nay, Mỹ Hầu Vương dám tranh với trời, vùi đầu ngày đêm cực khổ đọc kinh Phật để dễ tuyên truyền giảng giải Phật pháp cho người chưa khai hoá trên đường đi về phía tây.
Mà Mỹ Hầu Vương mỗi ngày nghiên cứu Phật pháp nên hơi thở sát phạt bạo ngược trên người cũng bị Phật pháp xóa bỏ không ít.
Mỹ Hầu Vương mặc áo cà sa do Đường Tam Táng ném tới, khắp cơ thể được ánh sáng Phật nhẹ nhàng bao phủ, bộ mặt Lôi Công mỏ nhọn lại có cảm giác cao tăng Phật môn.
Ai ngờ có thể ngờ cao tăng đắc đạo vốn tay trói gà không chặt lại là một vị La Hán có thể thu phục rồng và hổ. Mà Mỹ Hầu Vương phải bảo vệ cao tăng lại vùi đầu cực khổ đọc nghiên cứu Phật pháp.
Mà Đường Tam Táng là tay đấm mạnh nhất trên con đường đi về phía tây lại có phong cách làm việc quá mức dã man. Dã man đến mức Mỹ Hầu Vương là đại yêu tu đã từng đại náo đạo tràng của thần tiên đều cảm thấy dã man.
Mỗi cách mấy ngày đều có xác yêu quái to lớn bị ném tới trước mặt Mỹ Hầu Vương, mà hơi thở truyền đến từ thi thể, mỗi một con đều mạnh hơn những đạo tràng của thần tiên mà hắn đã từng đại náo.
Mà Đường Tam Táng lại dường như không có việc gì ngồi trên những cái xác đó, dùng ánh sáng Phật trong tay nướng chín chúng.
Sư phụ cùa mình rất mạnh nhưng tính tình cũng rất táo bạo. Thích ăn thịt, thích uống rượu, tham tiền háo sắc, thích đánh cược.
Chỉ cần là những việc mà người xuất gia không thể làm thì sư phụ của mình đều làm. Ví dụ như yêu quái này chỉ đi ngang qua, nhìn hai người một cái nhưng không ngờ đã bị giết.
“Sư phụ, yêu quái kia cũng chưa ra tay, ngươi giết hắn làm gì?” Mỹ Hầu Vương chắp tay trước ngực nghiên cứu kinh Phật, nhíu mày, bất đắc dĩ hỏi.
Đường Tam Táng dọn xác yêu quái, chuẩn bị nướng BBQ, nhe hàm răng, cười lạnh lại ấm áp: “Đã sớm nghe nói ăn đủ 81 con yêu quái là có thể trường sinh bất lão!”
Mỹ Hầu Vương là Yêu tộc cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy vẻ mặt Đường Tam Táng nhìn mình giống tiếp theo sẽ nói sau khi ăn xong sẽ ăn điểm tâm ngọt.
Con lừa trọc này lấy ta làm lương dự trữ? Mỹ Hầu Vương sợ hãi, vội vàng nói sang chuyện khác: “A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai! Sư phụ, ngươi và ta đồng hành nhiều ngày, ta còn chưa có tên hiệu, xin sư phụ ban cho pháp danh!”
Đường Tam Táng nhìn Mỹ Hầu Vương kinh ngạc sợ hãi, trong lòng hơi không vui, con khỉ này ngộ tính rất cao nhưng lá gan quá nhỏ, tính cách hơi cổ hủ, không có chút hào phóng nào giống hắn. Nhưng cũng đúng, đệ tử này phải có Phật hiệu, nếu không sao bằng ngựa con trên đỉnh núi của mình?
Đường Tam Táng tự hỏi một chút rồi nói: “Vậy chi bằng gọi ngươi là Tôn Hình Giả đi!”
“Hành Giả? Đầu đà? Ý sư phụ tứ là làm ta từng bước đi về phía tây, một bước một dấu chân tuyên dương Phật pháp, mới vừa có thể có được công đức viên mãn, cầu được đại đạo?” Mỹ Hầu Vương chắp tay trước ngực hỏi.
Đường Tam Táng khinh thường lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời, trào phúng: “Hình Giả, khổ hình khắp thiên hạ toàn đều xuất phát từ tay ngươi, người không phục Phật của ta đều phải bị nghiêm hình tra tấn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận