Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 328: Giấc mộng Hoàng Lương

(*Mộng đẹp thường ngắn ngủi)
âu Dương không khỏi rùng mình một cái, lập tức nhìn về phía vị Phật Đà sư thúc cả người đều là màu vàng ở trước mắt này.
Không phải tên là kim phật à, chẳng lẽ trong tay sư thúc này lại màu đen?
âu Dương nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: “Sư thúc, Tuệ Trí kia cũng đã liên hệ với hàng tỷ sinh linh, ngươi vẫn không sợ hắn sẽ cắn trả?”
Đạt Ma cười một tiếng, trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ trách trời thương người nói: “Bí pháp này vốn được liên kết với tín ngưỡng Phật gia, nếu như không có tín ngưỡng, sự liên kết này cũng sẽ bị đứt đoạn, ngươi biết ai đã viết kinh Phật không?”
Chết tiệt!
Quỳ xuống!
Mẹ nó, thì ra đây mới là đại lão ẩn thân chân chính!
âu Dương nhìn Đạt Ma trước mắt, một vạn con thảo ni mã đang lao nhanh trong lòng!
Động Hư Tử đứng đầu thiên hạ cũng không phải là kẻ tự nghĩ ra đạo môn chứ?
“Kinh Phật sẽ không phải là ngài viết chứ?” âu Dương lắp bắp hỏi.
“Không phải!” Đạt Ma ngắn gọn dứt khoát phủ nhận.
Vậy ngươi nói con mẹ gì…
Đạt Ma đột nhiên chuyển hướng thiếu chút nữa khiến âu Dương sặc khí, trợn tròn mắt tỏ vẻ kháng nghị đối với vị sư thúc ngoài vàng trong đen trước mắt này.
Cuối cùng cũng thắng tiểu tử trước mắt này một ván ngoài miệng, Đạt Ma nhịn không được nở nụ cười giải thích: “Sau khi tiên nhân Thượng Cổ ngã xuống, hai tiên nhân đại biểu cho Phật môn cũng bỏ mình, kinh Phật được thay thế bằng tiên văn, đương nhiên không có ai có thể xem hiểu, nhưng sau này vẫn có người kế thừa truyền thừa của Phật môn! Nói chính xác là hai người!”
“Ai?” âu Dương lập tức hỏi.
Đạt Ma lẳng lặng nhìn âu Dương trước mắt rồi nói: “Ngũ sư thúc và Lục sư thúc của ngươi!”
Trời đất dung hoa!
Vạn vật sinh sôi!
Con mẹ nó!
Sư bá sư thúc nhà mình đều là tồn tại thần tiên gì đó!
Quả thực người sau trâu bò hơn người trước!
So sánh như vậy thì Tô Tiểu Thất bây giờ vẫn đang ngồi xổm ở trên núi Thanh Vân tông thật sự là một phế vật!
âu Dương nhìn Đạt Ma trước mắt nói ra hết sự kiện lớn này đến sự kiện lớn khác làm trái tim nhỏ bé của mình rung động, âu Dương chỉ cảm thấy trong lòng mình run rẩy.
Sau này còn ai dám chọc lão tử, chẳng phải là mình hoành hành trên thiên hạ này sao!
Khủng hoảng Phật môn?
Khủng hoảng Phật môn tính là cái rắm gì!
Tất cả đều nằm trong tay Tứ sư thúc mà ta yêu nhất!
âu Dương vốn có tâm tình lo lắng về chuyện của Tuệ Trí, trong nháy mắt tâm tình đã sảng khoái.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới, vốn cho rằng đầu đạn hạt nhân chỉ có một quả, ai biết lò phản ứng là Thanh Vân tông!
Mấy người trâu bò như Động Hư Tử thì bên cạnh ta ít nhất cũng có năm người!
âu Dương vội vã nói: “Ngũ sư thúc và Lục sư thúc mà ta ngày nhớ đêm mong đang ở đâu? Mau, đưa ta đi dập đầu với bọn họ một cái!”
Đạt Ma nhìn âu Dương trở nên rất hưng phấn thì có chút không hiểu tiểu tử này đang bị trúng gió gì, nhưng vẫn trả lời: “Đã chết!”
“Nói đùa sao? Chết rồi?” âu Dương thất thanh hỏi.
“Chính xác mà nói, là hợp đạo!” Đạt Ma nói với vẻ mặt không vui không buồn.
âu Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức có chút vô cùng đau đớn, hai sư thúc ta trâu bò như vậy lại không còn!
Mẹ nó thật sự khiến cho người ta đau lòng!
Nếu họ đều còn sống, ta đây còn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, còn hoành hành trên thiên hạ này cái rắm gì?
Đang tiếc nuối mình mất cái đùi… không phải… âu Dương đang thương tiếc sư thúc đi về cõi tiên, rồi nhìn Đạt Ma ấp a ấp úng hỏi: “Sư thúc, ngài không lẽ…?”
Đạt Ma nhìn âu Dương cẩn thận từng li từng tí, cười gật đầu nói: “Không sai, ta cũng đã chết!”
Đậu…
Kinh hỉ tới nhanh và đi cũng nhanh!
âu Dương buồn bực nằm xuống đất, cảm giác mình như trúng vé số năm trăm vạn, nhưng tờ vé số đã bị nước làm lem.
Nhìn âu Dương nằm trên mặt đất với vẻ mặt buồn bực, Đạt Ma nhíu mày nói: “Tiểu tử sao ngươi luôn nghĩ đến chuyện không làm mà hưởng này?”
âu Dương lười biếng nói: “Đúng đúng đúng, ngài cũng đã chết, ta còn không làm mà hưởng cái rắm!”
Đạt Ma lại kiên nhẫn nói: “Tuy rằng ba người chúng ta đã bỏ mình, nhưng toàn bộ kế hoạch vẫn sẽ không có gì thay đổi, chuyện Phật môn dung nhập vào Huyền môn này nhất định phải rơi vào trên người ngươi!”
âu Dương ngồi xếp bằng, nhìn Đạt Ma trước mắt bất mãn rồi hỏi: “Sư thúc, không phải ta nói, các ngươi đã tính toán lâu như vậy, vì sao vẫn muốn ta đi?”
Đạt Ma trừng mắt nói: “Quân cờ đã hạ, nếu như không ai di chuyển nó thì không phải nó sẽ biến thành cờ chết sao?”
“Có lợi ích gì?” âu Dương hỏi.
“Phật môn dung nhập vào Đạo môn, từ nay về sau được Huyền môn bổ sung, đó là công đức vô lượng!” Đạt Ma nghiêm nghị nói.
“Công đức vô lượng? Liên quan quái gì đến ta? Có chỗ nào tốt để nói hả sư thúc!” âu Dương sốt ruột hỏi.
Đạt Ma đành phải dỗ âu Dương nói: “Nói không chừng ngươi sẽ trực tiếp phi thăng luôn và biến thành tiên nhân!”
âu Dương trợn tròn mắt nói: “Tiên nhân? Đồ chơi kia có cái gì hay?”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Đạt Ma hỏi ngược lại.
“Ta muốn…” âu Dương vừa định mở miệng, lại phát hiện ra mình cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì.
Muốn sư phụ trở về, muốn các sư huynh muội trên đỉnh núi bình an, muốn thế giới hòa bình?
Đột nhiên bị Đạt Ma hỏi như vậy, âu Dương mờ mịt nhìn Đạt Ma, giống như cho tới bây giờ mình cũng không biết mình muốn cái gì.
Những đồ vật mình muốn có được ở kiếp trước, kiếp này gần như có được dễ như trở bàn tay!
Dường như mình không cần vinh hoa phú quý trên thế gian, mà bây giờ mình còn có một đám sư đệ sư muội, mặc dù không làm cho người ta bớt lo, nhưng âu Dương lại vô cùng hài lòng.
Vậy mình muốn cái gì chứ?
âu Dương để tay lên ngực tự hỏi, lại phát hiện mình cũng không có một mục tiêu thực tế nào cả, vậy chờ sau khi các sư đệ sư muội đều đi rồi thì mình nên làm cái gì đây?
Đạt Ma nhìn âu Dương trước mắt, càng thưởng thức, người cứng rắn không có ham muốn mới là người mạnh mẽ.
Đạt Ma vẫy tay ý bảo âu Dương lại đây.
âu Dương đi tới trước người Đạt Ma, tay Đạt Ma đặt ngang ở bụng dưới bắt lấy cổ tay âu Dương, còn tay giữ ấn hoa lan thì đặt ở trên tay âu Dương.
Đạt Ma nhìn ánh mắt âu Dương nhẹ giọng nói: “Cố gắng đi về phía trước, tìm được con đường của bản thân ngươi, đây là quà gặp mặt ba vị sư thúc tặng ngươi!”
âu Dương chỉ cảm giác trong tay nặng nề, vừa định nhìn xem là cái gì, lại phát hiện mình đã trở lại trong đại điện.
Tiếng cãi vã của Tuệ Trí và Động Hư Tử vang lên xung quanh giống như mình vừa mới nằm mơ.
Một giấc mộng Hoàng Lương, đúng là ngộ đạo trong mộng!
âu Dương nhìn thoáng qua vật ở trong tay, lập tức hiểu được tầm quan trọng của món quà này.
Nhìn thoáng qua Phật lớn ngồi ngay ngắn trên chủ điện, khẽ mỉm cười. Ba vị sư thúc nhà mình thật sự đã cho mình một nan đề không nhỏ!
Ngay sau đó âu Dương đứng lên, nhìn Động Hư Tử và tăng nhân lông mày trắng vẫn đang tranh chấp, lững thững đi thẳng đến giữa hai người.
Ánh mắt dừng ở trên người Tuệ Trí, âu Dương cười khẽ một tiếng, thân thiết nói: “Trước tiên đừng tranh giành việc này nữa, hay là chúng ta thảo luận chuyện phân chia Phật môn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận