Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 721: Chiêu này cũng là ta giữ lại chơi

Nhìn những dải ruy băng bạc khắp bầu trời, giống như một luồng ánh sáng không ngừng bay nhanh, lại có những dải ruy băng mới từ dòng thời gian bay lên.
Giữa không gian bao la mờ mịt, chính là một thế giới biến mất vfa sinh ra.
âu Dương và "Tử" ngồi trên lồng chim, nhìn sự sinh ra và biến mất của thế giới, hơi xúc động trò chuyện.
Sự diệt vong của vô số tiểu thế giới, mỗi khi dòng thời gian chảy qua, đều thay thế giới chủ tìm ra một hướng đi mới, khi tiểu thế giới biến mất cũng đồng nghĩa với việc con đường này sẽ không còn hoạt động, và nếu như tiểu thế giới tiếp tục tồn tại, không ngừng phát triển, thì cho dù thế giới chủ biến mất thì tiểu thế giới này cũng sẽ trở thành thế giới chủ mới! Lại sao ngươi ba lần làm lại từ đầu mà vẫn không nghĩ đến cách thông minh như vậy?” "Tử" nhìn nhìn dòng thời gian trước mặt, có hơi chế nhạo nhìn âu Dương.
Trải qua một khoảng thời gian hồi phục, âu Dương trở lại trạng thái như trước khi vào lồng, sờ sờ mũi có hơi xấu hổ nói: “Nếu ta cái gì cũng có thể nghĩ đến ta cũng không cần làm lại ba lần!”
Tiểu tử này xảy ra chuyện gì vậy?
Đến đây chỉ là để tự giễu cợt mình là một phế vật sao?
Hắn làm ra một cái hệ thống cho mình, nói ra cũng khá dư thừa.
Sau khi không có hắn, ngược lại thế giới này trở thành tốt đẹp hơn, ban đầu hắn nói ra lời thề son sắt muốn cứu vãn dòng thời gian này.
Kết quả người khác tự cứu mình khá tốt.
Nghĩ đến đây, âu Dương không khỏi thở dài, sau đó liền có hơi vui vẻ yên tâm.
Người có thể nghĩ ra phương pháp như vậy chính là Huệ do chính mình nuôi dưỡng.
Huệ của mình có bản lĩnh như vậy, âu Dương có một cảm giác rất tự hào.
“Hơn chín trăm triệu ngày, đổi một chút đã hơn hai triệu năm!” âu Dương có hơi tiếc nuối nhìn dòng thời gian trước mắt.
Vốn dĩ hắn chỉ có thể sống hơn trăm năm, bây giờ hắn đứng sau hơn hai triệu năm, đây có được xem là bất tử theo một nghĩa nào đó không?
“Trong hư không không có khái niệm thời gian, bây giờ có lẽ thế giới đã trôi qua nhiều nhất mấy trăm năm, chúng ta đi tới tương lai!” "Tử" ở một bên cạnh không đúng thời điểm nói ra.
“Ý ngươi là gì? Đối với lời nói của "Tử" có hơi vòng vo, âu Dương hơi nghe không hiểu.
"Tử" bất lực nói: “Ngươi đã xóa bỏ chính mình khỏi quá khứ và hiện tại, chỉ có thể xuất hiện ở tương lai, cho nên cảnh tượng chúng ta nhìn thấy bây giờ chính là khung cảnh của trăm vạn năm sau!
“Đây chính là hai trăm vạn năm sau?” âu Dương kinh ngạc chỉ vào vô số dòng thời gian trước mặt hỏi.
“Đúng vậy, hai trăm vạn năm sau, dòng thời gian này đã phát triển trở thành dáng vẻ như thế!” "Tử" có chút cảm thán nói.
Hai trăm vạn năm!
Đặt trên địa cầu, đều đủ để loài khủng long tuyệt chủng và tái sinh hai lần.
Hai triệu năm đủ để hủy diệt toàn bộ mọi thứ, vẻ mặt âu Dương khẽ thay đổi, lập tức hỏi: “Hai triệu năm sau đám người Thanh Tùng thế nào rồi?”
"Tử" nhìn âu Dương không biết gì về tu hành trước mặt, chỉ vào dòng thời gian trước mặt rồi nói: “Điều này chẳng phải chứng tỏ những sư đệ sư muội đó của ngươi đang sống rất tốt sao? Bọn họ đã sắp đặt ngươi vào tương lai, cũng xem như đã giải quyết xong chấp niệm trong lòng bọn họ, đương nhiên có thể vì sự tồn tại mãi mãi của dòng thời gian này mà toàn lực ứng phó.”
âu Dương chỉ im lặng, thời gian hắn và những nhóc con nhà hắn ở bên nhau nhiều nhất cũng là vài chục năm.
Thời gian mấy chục năm đặt ở trên tiêu chuẩn hai trăm vạn năm thì gần như không đáng kể.
Cho dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, trên tiêu chuẩn thời gian như vậy thì e rằng sẽ không thể nhớ được chút nào.
Chưa kể đến là những nhóc con nhà hắn lo lắng vì chúng sinh thế giới.
âu Dương hít một hơi thật sâu, xáo trộn cảm giác khó chịu trong lòng hắn, trên mặt lần nữa treo lên một nụ cười quay đầu nhìn "Tử" nói: “Như vậy, nếu ta quay lại đây, không phải cũng chỉ có thể xuất hiện sau hai tram vạn năm thôi sao?”
"Tử" không trả lời, nhưng biểu cảm đương nhiên của khuôn mặt hắn dường như là một câu trả lời.
âu Dương hai tay ôm đầu gối, nghiêm túc nhìn vô số dòng thời gian trước mặt, khẽ nói: “Hai trăm vạn năm sau cũng rất tốt, dù sao bọn họ đều là đại nhân vật đội trời đạp đất, nếu ta đột nhiên xuất hiện thì những đại nhân vật đội trời đạp đất phải làm sao đây?”
"Tử" gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Sinh” nghĩ cũng không sai, bắt bọn họ đau khổ hai trăm vạn năm quả thật cũng là bọn họ đáng bị như vậy!
Hai người im lặng nhìn vô số dòng thời gian trước mặt rất lâu, âu Dương dường như muốn ghi lại toàn bộ dòng thời gian trước mặt.
"Tử" đứng dậy, nhìn âu Dương rồi nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, ngươi phải đầu thai rồi!”
âu Dương cũng đứng dậy nhìn vô số dòng thời gian trước mắt, hắn mỉm cười nói: “Ta nhất định không thể đầu thai vào thế giới chủ phải không?”
“Bên trong thế giới chủ không có ngươi tồn tại, đương nhiên không thể đầu thai vào thế giới chủ!” "Tử" gật đầu đáp.
“Vậy đi nơi nào chứ? Hai người chúng ta cùng nhau đầu thai đi, một mình ngươi ở đây không khỏi có hơi nhàm chán!” âu Dương vươn tay nắm lấy cánh tay "Tử", ánh mắt sáng ngời nhìn "Tử" nói.
"Tử" lại lắc đầu, như lẽ đương nhiên nói: “Vốn dĩ sự tồn tại của ta chỉ khi thế giới kết thúc mới xuất hiện, làm sao ta có thể đầu thai cùng ngươi chứ?”
“Vốn dĩ sống chết không cần phải có ý thức, bây giờ đã làm đến bước này, thế giới này cũng không cần sinh tử ràng buộc nữa! Lần này để ta làm sư huynh của ngươi thì thế nào?” âu Dương cười hỏi.
Nghe được lời nói của âu Dương, "Tử" trong lòng khẽ động nhưng vẫn từ chối.
Hắn sinh ra ở sự chấm dứt của thế giới, nhiệm vụ duy nhất của việc hắn tồn tại chính là chờ đợi thế giới kết thúc.
Nếu hắn theo âu Dương đầu thai, khi thế giới này thật sự diệt vong, e rằng thế giới này sẽ không còn người đi thu thập thi thể!
Nhưng âu Dương trước mặt lại nắm chặt cánh tay của hắn, giống như ngươi không đi cùng ta thì ta sẽ dùng sức mạnh ép ngươi.
"Tử" nhận ra mình không thể thoát khỏi sự giam cầm của âu Dương nên có hơi bất lực nói: “Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy thì chúng ta cùng nhau đầu thai!”
Khi nghe được câu trả lời của "Tử", vẻ mặt âu Dương tươi cười chỉ vào dòng thời gian trước mặt, giống như đang tìm một nơi thích hợp để hắn dưỡng lão.
Đột nhiên, giọng nói của "Tử" khẩn trương nói: “Chuyện gì vậy? Ngươi nhanh nhìn thế giới chủ bên dưới đi!”
âu Dương nghe thấy giọng nói khẩn trương của "Tử" không khỏi giật mình, sau đó nhanh chóng nhìn xuống.
Dòng thời gian hùng vĩ lao nhanh vẫn đang yên ổn chảy không hề thay đổi.
“Nhìn cái gì vậy? Tiểu tử ngươi...” Nhận ra bản thân bị lừa, âu Dương bất mãn quay đầu lại vừa định phỉ nhổ trò ấu trĩ của "Tử".
Một cảm giác mất trọng lượng ập đến, âu Dương giật mình ngã xuống, vẻ mặt "Tử" tươi cười đưa tay ra, chính "Tử" với vẻ mặt tươi cười đã đẩy âu Dương xuống.
“Thay ta cẩn thận ngắm nhìn thế giới này, ta sẽ đợi ngươi ở điểm cuối của thế giới!” Vẻ mặt "Tử" nhẹ nhõm nhìn âu Dương rơi xuống dòng thời gian, khẽ thì thầm một tiếng.
Trong sự mất mát lại có một tia nhẹ nhõm không biết làm sao.
Cũng giống như lúc trước âu Dương đã đối xử với Hồ Vân, bây giờ "Tử" cũng đối xử với âu Dương như vậy.
Nhưng giây tiếp theo, "Tử" giật mình cảm nhận được từ trên cánh tay mình truyền đến một lực kéo lớn, "Tử" bị kéo loạng choạng, lập tức ngã xuống.
Trên cánh tay "Tử" đột nhiên cột vài vòng tóc xanh.
âu Dương mặc áo quần màu xanh dựa vào dòng thời gian rộng lớn, khẽ quay đầu lại cười xấu xa nhìn sợi tóc xanh cột trên cánh tay, phách lối nói:
“Tiểu tử thối ngươi cũng chơi ta một chiêu này? Chiêu này cũng là ta giữ lại chơi! Thành thật theo ta đầu thai đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận