Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 70: Ta tìm cho ngươi một kiểu chết

Lâm Phong mê hoặc suy nghĩ của lão Hoàng ‌đế trước mặt, nhưng ở trong lòng cười lạnh liên tục.
Một kẻ phàm phu tục tử cũng muốn mưu toan bất tử?
Nếu không phải kỵ khí vận Kim Long hộ thân lão Hoàng đế, Lâm Phong đã sớm bào chế lão Hoàng đế này thành người khô!
"Đáng tiếc, tế trăm vạn máu người vì vốn nghĩ lão Hoàng đế có thể ổn định Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng, sau đó dùng sát trận triệt giết chết hai người, nhưng không nghĩ tới lão Hoàng đế vậy mà vô dụng như thế!"
Thật sự là uổng phí những ngày ‌này mình giết nhiều người như vậy!
Phế vật!
Lâm Phong trước mắt chính là Lăng Phong, đã từng là đại đệ tử của chưởng môn Thanh Vân tông, lúc này hắn đã hoàn mỹ thích ứng thân thể Thánh tử ma tộc Tổ Uyên.
Lâm Phong cảm thụ được lực lượng mênh mông trong thân thể, ngắn ngủi hơn mười ngày mình đã từ Nguyên Anh tầng ba nhảy thẳng đến Nguyên Anh tầng sáu.
Không có bất kỳ bình cảnh gì, mỗi thời mỗi khắc đều có thể cảm nhận được mình đang mạnh lên.
Loại cảm giác này làm Lâm Phong cực độ si mê, so với thân thể của mình, tư chất thân thể của sư đệ tốt của mình mới thật sự là thiên kiêu chi tử chân chính!
Đáng tiếc vẫn là quá chậm!
Khát vọng lực lượng như hắn, dù mỗi ngày đều có thể cảm nhận được tăng trưởng nhưng Lâm Phong vẫn bất mãn.
Chỉ cần giết người là lập tức có thể tăng cao tu vi, nhưng giết từng người thật sự là quá chậm!
Trong trí nhớ của Lâm Phong khi Tổ Uyên còn là Thánh tử ma tộc có xem qua các loại bí pháp của ma tộc.
Huyết Tế đại pháp!
Huyết tế càng nhiều sinh linh, ma tu có khả năng tăng lên càng mạnh!
Cho nên Lâm Phong đặt ánh mắt vào Đường quốc cách rất xa Thanh Vân tông!
Nơi này chỉ là một quốc gia người phàm, mấy trăm vạn người phàm vô dụng chen lấn trong một thành trì vô danh!
Lần đầu tới đây Lâm Phong đã xem nơi này như là nơi mình huyết tế đầu tiên.
Mặc dù tu vi bị áp chế nhưng nhờ vài thủ đoạn nhỏ biến đá thành vàng, Lâm Phong vẫn dễ như trở bàn tay thu được tín nhiệm của lão Hoàng đế.
Để Lâm Phong không có nghĩ tới là nơi này lại là cố thổ của Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng!
Lão Hoàng đế này chính là ông nội của Lãnh Thanh Tùng, người một kiếm thiêu phiên toàn bộ Vấn Kiếm phong!
Tính cách Lâm Phong hoàn toàn thay đổi, làm việc cũng trở nên tâm ngoan thủ lạt, đã biết được mối quan hệ này thì lão Hoàng đế này nên để mình hảo hảo tra tấn đến chết, như vậy mới có khoái cảm tự tay trả thù!
Lâm Phong móc ra một tấm bùa vàng, bùa vàng không lửa tự cháy, tiện tay ném trên thân thể vốn có của lão Hoàng đế, đốt xác ra tro.
Ánh mắt lão Hoàng đế phức tạp nhìn thân thể mình chậm rãi ‌bị đốt thành tro bụi.
Loại cảm giác này mười phần kỳ diệu, cũng giống như là trơ mắt nhìn mình chết đi vậy!
"Bệ hạ hẳn là đã sớm lưu lại chuẩn bị phía sau, hoàng vị hẳn là có thể thuận lợi tiếp nhận chứ?" Lâm Phong nhàn nhạt hỏi.
"Quốc sư yên tâm, trẫm đã sắp xếp thỏa đáng." Lão Hoàng đế liên tục không ngừng mở miệng. ‌
Lâm Phong nhẹ gật đầu nói: ‌"Sau bảy ngày nữa ta sẽ mở trận pháp, đến lúc đó chính là ngày bệ hạ đắc đạo thành tiên!"
Trên mặt Lão Hoàng đế vui mừng, chắp tay với Lâm Phong nói: "Sau khi chuyện thành công, ta nguyện cùng quốc sư cùng hưởng giang sơn Đường quốc,!"
Giọng lão Hoàng đế một lần nữa biến trở về giọng nữ tử, vừa rồi Lâm Phong cho hắn đan dược có tác dụng ổn định thần hồn.
"Thời gian không còn sớm, bệ hạ mau trở về nghỉ ngơi đi!" Lâm Phong không chút khách khí hạ lệnh trục khách.
Lão Hoàng đế khom mình hành lễ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia độc ác.
Mình còn chưa từng bị đối đãi không khách khí như vậy, chờ đến khi mình trường sinh chắc chắn triệu tập toàn bộ ngự lâm quân, mặc kệ chết bao nhiêu người, chính mình cũng phải giết chết tên Lâm Phong trước mặt!
Đợi đến khi lão Hoàng đế biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Phong cúi đầu nhìn hai tay bộc phát ma văn sáng rực, thấp giọng nói: "Âu Dương ơi Âu Dương, chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ đích thân cầm về những gì ta đã mất dưới tay ngươi!"
"Không cần chờ, ta không thích thiếu nợ người khác, bây giờ thanh toán luôn đi!"
Đang lúc Lâm Phong còn đang âm thầm thốt ra lời thề, giọng nói Âu Dương từ giữa không trung bay tới.
Dưới ánh trăng, Âu Dương mặc bộ đồ màu xanh ngồi trên một con hạc giấy to lớn,, giống như cười mà không cười nhìn Lâm Phong phía dưới, trong lòng lại hết sức hoang mang.
Mà bảng thuộc tính của Lâm Phong sớm đã nổi lên trong tầm mắt chính mình:
Tính danh: Lâm Phong (ma tộc thánh. . . chưởng @+*#! )
Tu vi: Nguyên Anh tầng sáu (bị áp chế)
Căn cốt: 10+1
Mị lực: 8
May mắn: 7
Tư chất đao đạo: 10
Kỹ năng đặc biệt: Bách Biến ma tượng, Bách Biến thần hồn
Đánh giá: Đừng hỏi ta, ta không biết đánh giá làm sao.
Âu Dương nhìn dáng dấp Lâm Phong và Tổ Uyên giống nhau như đúc, thậm ‌chí căn cốt, mị lực, may mắn cũng giống như đúc nên thấy hứng thú rất lớn.
Mà tên phía sau dấu ngoặc lại là loạn mã, đánh giá cũng là một mảnh mơ mơ hồ hồ.
Lâm Phong trước mặt đến cùng là lai lịch gì, thậm ‌chí ngay cả hệ thống cũng không thể đưa ra đánh giá hoàn chỉnh!
Phải biết xem như người trùng sinh và kiếm tiên chuyển thế, hệ thống đều có thể phân biệt được.
Nhưng đụng phải Lâm Phong trước mặt thì hệ thống lần đầu tiên xuất hiện sai lầm?
Như vậy ý chỉ hệ thống cũng không đủ trình!?
Cho tới nay mình vẫn hoàn toàn tin tưởng hệ thống, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một nhân vật khiến hệ thống cũng xuất hiện lỗi.
Âu Dương vô cùng hiếu kì Lâm Phong trước mặt.
Sau khi Âu Dương biết được sư phụ không sắp xếp cho lão Hoàng đế đoạt xá, một khắc sau đó hắn lập tức mở đá ghi hình giấu ở trong hoàng cung.
Vừa hay nhìn thấy Lâm Phong trước mặt đối thoại với lão Hoàng đế.
Đá ghi hình mình nhờ tiểu lão đệ ở Tạp Học phong chế tạo không thể ghi chép âm thanh.
Mà quan sát qua hình ảnh cũng không thể nhìn thấy bảng thuộc tính của đối phương.
Cho nên Âu Dương quyết định mượn hạc giấy của Hồ Đồ Đồ đến đây nhìn xem đến cùng là thần thánh phương nào.
Không nghĩ tới vừa đến nơi đã nghe được con hàng này lập flag cho mình!
Âu Dương nhìn Lâm Phong phía dưới đang mở to hai mắt nhìn mình, mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao có dáng dấp giống như đúc Tổ Uyên?"
Trong lòng Lâm Phong đang có vạn con thảo nê mã lao nhanh, mình làm sao cũng không nghĩ tới Âu Dương vậy mà chơi “hồi mã thương”!
Lâm Phong nhìn Âu Dương phía trên hạc giấy, đại não nhanh chóng xoay tròn, lập tức mở miệng: "Ta chính là Đại hoàng tử ma tộc, Tổ Minh! Thanh Vân tông ngươi giết hoàng đệ ta, thù này ta tất báo!"
Âu Dương nhìn Lâm Phong có ý đồ che giấu thân phận của mình, từ trên hạc giấy nhảy xuống.
Âu Dương phát động chân khí nhảy ra một cái hố trên mặt đất, khi rút chân mình ra khỏi mặt đất, hắn nhìn Lâm Phong ở đối diện bị giật mình làm ra tư thế đề phòng.
Âu Dương từ ‌trong ngực móc ra quyển "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở độn pháp Ngũ Hành", một bên lật sách một bên nhìn Lâm Phong trước mặt cười cười: "Ta không tin! Lâm Phong!"
Tên họ ngươi được ‌hệ thống hiện ra rõ ràng mà còn dám giả con mẹ nó bộ!?
Lông tơ toàn thân Lâm Phong dựng đứng, cái tên này của mình chỉ có mình và Lăng Phong ở Thanh Vân tông biết, Âu Dương này làm thế nào biết được?
Trong đầu Lâm Phong đang điên cuồng tự hỏi đối sách, nhưng bây giờ tu vi bị áp chế đến Luyện Khí kỳ, Lâm Phong đối mặt với Âu Dương trong lúc nhất thời nghĩ không ra biện pháp gì.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Lâm Phong nuốt một ngụm nước bọt nhìn Âu Dương lật sách, khô khan mà hỏi.
Âu Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Phong, lập tức lại cúi đầu tiếp tục tìm kiếm, nhàn nhạt trả lời:
"Ta đang tìm cho ngươi một kiểu chết mà ta thích!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận