Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 566: Thanh Liên nhị đỏ

Rắn trắng Mộc Vụ vốn là Thường Hiểu Nguyệt biến thành.
Mà Thường Hiểu Nguyệt biến thành như bây giờ, lại là cục diện Hồ Vân bày ra.
Tất cả là vì lúc này Lãnh Thanh Tùng có thể đeo vỏ kiếm cho trường kiếm của mình.
Dùng tình yêu để ngăn cản Lãnh Thanh Tùng bước vào cảnh giới vô đạo, trở thành vị Lý Thái Bạch thứ hai, trở thành thanh kiếm Đạt Ma Chris trên đỉnh đầu vạn vật.
Khi đó thế gian sẽ không còn người tên là Lãnh Thanh Tùng, mà chỉ có sự tồn tại của trật tự.
Ý thức của Lãnh Thanh Tùng cũng sẽ bị Thiên Đạo thay thế, hoặc trở thành Thiên Đạo mới!
Rắn trắng Mộc Vụ nuốt trường kiếm của Lãnh Thanh Tùng vào trong bụng, vảy nhỏ tinh xảo chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Nó giống như vỏ kiếm da rắn tinh xảo, khiến thanh trường kiếm càng trở nên phi phàm hơn.
Từng đạo pháp tắc giam cầm lưu chuyển trên vỏ kiếm.
Thường Hiểu Nguyệt vốn là Thôn Thiên Mãng hóa thân, con rắn trắng mới sinh vẫn có uy năng của Thôn Thiên Mãng.
Trong đầu rắn tự hình thành một không gian, trong không gian cũng chứa đầy cấm chế bẩm sinh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao phong ấn Ma tộc lại được đặt trên người Thường Tố Trinh, cuối cùng lại lưu lạc trên người Thường Hiểu Nguyệt.
Cũng chỉ có Thôn Thiên Mãng mới có thể ngăn chặn ma khí trên phong ấn Ma tộc.
Hôm nay con rắn trắng nuốt trường kiếm vào trong bụng, cũng đã cắt đứt mối liên hệ của Lãnh Thanh Tùng với đạo.
Nó có thể đưa Lãnh Thanh Tùng trở về hiện thực từ trong cảnh giới vô đạo!
Chữ tình giết người, lại trảm đạo!
Nhân quả tình yêu khiến các tu sĩ kinh sợ, tránh còn không kịp, lúc này lại kéo Lãnh Thanh Tùng trở về từ ranh giới hóa đạo!
Hồ Vân đã đi nghịch thiên, thiết lập cục diện hồng trần cho Lãnh Thanh Tùng, chỉ để mang lại cho Lãnh Thanh Tùng nửa khắc an bình lúc này!
Chó Tịnh Tử âm thầm quan sát, ghen tị đến đỏ mắt chó.
Tuyệt kỹ của mình chính là chó sống nuốt kiếm, bây giờ bị con rắn trắng này học được, hơn nữa thoạt nhìn còn có vị đạo hơn mình.
Đều là làm vỏ kiếm, dựa vào cái gì mà con rắn trắng này lại đẹp mắt hơn lão tử?
Lãnh Thanh Tùng vốn là một mảnh hỗn độn trong đôi mắt, trong đôi mắt hiện lên một tia trấn tĩnh, lúc này Lãnh Thanh Tùng cũng nhận ra rắn trắng Mộc Vụ.
Năng lượng hỗn độn không ngừng biến đổi trong đôi mắt hắn bắt đầu dần bình phục lại, đôi mắt được thay thế bằng hai nụ hoa Thanh Liên chớm nở cũng dần trở nên trong trẻo.
Mà lúc này Lãnh Thanh Tùng cũng hiểu được vì sao sư phụ mình lại khổ tâm bố cục mình dính vào nhân quả tình đạo.
Mục đích chính là dùng tình yêu để kéo mình trở về từ trong cảnh giới vô đạo.
Sở dĩ huynh trưởng ngầm đồng ý là vì huynh trưởng cũng biết chuyện này.
Kiếm tiên thời thượng cổ Lý Thái Bạch, đặt chân vào cảnh giới vô đạo, tự chặt đứt bản thân hóa thành ý chí thiên địa, trở thành kiếm tiên vô đạo và dùng lưc lượng thế giới mới có thể một kiếm trảm ba mươi sáu tiên nhân.
Nếu như mình bước vào cảnh giới vô đạo, mình sẽ không còn là Lãnh Thanh Tùng nữa, những cảm xúc và ham muốn của mình sẽ bị ý chí thế giới cuốn trôi, tù đó biến hóa thành trật tự.
Hoặc là giống như Lý Thái Bạch cam chịu bỏ mình, hóa thân thành một bộ phận của thiên địa, người chết đạo tiêu tan.
Mặc dù Thanh Liên kiếm đạo có thể đặt chân đến sự tồn tại chí cao vô thượng, nhưng mình sẽ không còn là chính mình nữa.
Đây là số mệnh của mình, khi mình tiếp nhận truyền thừa của Lý Thái Bạch, đây chính là số mệnh đã định trước của mình!
Cũng là kết cục chết đã định trước không thể tháo ra của mình.
Lãnh Thanh Tùng để tay lên ngực tự hỏi, nếu như không có sư phụ, huynh trưởng và Hiểu Nguyệt, nếu như bây giờ mình thật sự đã cảm ngộ cảnh giới vô đạo.
Mình thật sự cam chịu từ bỏ con đường tiên dễ như trở bàn tay kia?
Câu trả lời là không, đối với bất kỳ một tu sĩ nào, có thể tận mắt chứng kiến đạo của mình cũng đã không có gì hối tiếc trong cuộc đời này.
Chớ nói chi là tự tay chứng đạo!
Đây là chuyện không thể từ chối đối với bất kỳ tu sĩ nào, cho dù là phải bỏ mình cũng không tiếc!
Buổi sáng nghe thấy sự thật, buổi tối đã chết rồi!
Câu nói này không chỉ là cảm thán, mà còn có sự nặng nề của số mệnh.
Nếu như không có huynh trưởng, sư phụ và Hiểu Nguyệt, e rằng mình một giây cũng sẽ không do dự, ngộ đạo vô đạo, trở thành chí cao thiên địa!
Chúng sinh trong thiên địa có liên quan gì đến việc ta ngộ đạo?
Chúng sinh trong thiên địa cũng chỉ là lợi thế để trở thành đạo của ta!
Nhưng bởi vì mình có huynh trưởng, sư phụ và Hiểu Nguyệt, mình mới hiểu được như vậy là sai!
Nếu như chỉ có một mình mình, cho dù là chứng minh được vị trí chí cao thì như thế nào?
Trong mắ mình, sát kiếp thiên địa cũng chỉ là thiên lý luân hồi và nó phải như vậy.
Lý Thái Bạch đã từng ở cũng đi qua đạo này, cũng thiếu chút nữa trở thành đạo này, cuối cùng bỏ mình rồi hóa thành sống lưng thiên địa, bởi vì tự nhận đạo này là sai.
Mình thực sự có chút không đủ để so với Lý Thái Bạch, mình vẫn phải dựa vào đám người huynh trưởng, nhưng Lý Thái Bạch kia lại dựa vào chính mình để thoát đạo!
Cũng không biết ở thời kỳ thượng cổ, ai là viên đá vấn đạo của Lý Thái Bạch.
Mình còn chưa đặt chân vào cảnh giới vô đạo, vẫn cần đám người huynh trưởng sắp xếp giúp kéo mình ra, còn Lý Thái Bạch kia đã bước vào cảnh giới vô đạo.
Nhưng hắn lại thà rằng bỏ mình cũng không muốn hóa đạo!
Mà sư phụ và huynh trưởng lại vì giúp mình nghịch thiên sửa mệnh, nhọc lòng bổ sung ván cờ này, để mình không dẫm vào con đường Lý Thái Bạch đã từng đi qua.
Nghĩ tới đây, Lãnh Thanh Tùng lại vui mừng mình hạnh phúc hơn Lý Thái Bạch kia, dù sao ở phía sau mình có huynh trưởng và sư phụ.
Thiên địa này không dám dùng đạo đến khi dễ ta!
Trong lòng Lãnh Thanh Tùng hiện lên một tia ấm áp, chỗ dựa vững chắc ở phía sau này chính là lực lượng vô tận của hắn!
Nhưng cho dù là như thế, huynh trưởng và sư phụ cũng có hơi quá xem thường Lãnh Thanh Tùng ta.
Trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng lộ ra một nụ cười, hắn hơi giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm trường kiếm đã đeo vỏ kiếm rắn trắng.
Khi bàn tay chạm vào vỏ kiếm, mình có thể tương thông với vỏ kiếm và trường kiếm.
Cảnh giới vô đạo đột nhiên rút đi, sự hỗn độn trong đôi mắt hắn cũng bình ổn lại trong nháy mắt.
Áo đen tung bay trong gió, nhưng không ra tiếng động.
Lãnh Thanh Tùng nhìn trường kiếm trong tay mình, giống như chỉ có tiếng tim mình đập trong thiên địa.
Họ vẫn luôn che gió tránh mưa cho ta, tuy ta sẽ trưởng thành rất tốt, nhưng luôn trốn ở dưới tường cao, mình cũng sẽ không trưởng thành thành cây đại thụ che trời!
Nào có con đại bàng nào vẫn trốn ở trong tã lót, cũng không có mầm non nào không trải qua mưa gió.
Nếu không hiểu đạo này, vậy đạo này ta sẽ không cầu nữa!
Lãnh Thanh Tùng ta sẽ từ trong đạo này tìm ra một đạo khác!
Hấp thu tất cả tâm đắc tu hành của Lý Thái Bạch, đối với lĩnh ngộ kiếm đạo, Lãnh Thanh Tùng cũng đã đạt tới một độ cao trước nay chưa từng có.
Tuy rằng pháp tắc trong cơ thể còn chưa hoàn toàn vững chắc, nhưng sau khi chen chân vào Độ Kiếp, Lãnh Thanh Tùng tự nhiên lĩnh ngộ được pháp tắc không gian chen chân vào trong rừng cường giả trên thế giới này.
Cảnh giới không ngừng tăng lên:
Tầng một Độ Kiếp cảnh, tầng hai Độ Kiếp cảnh, tầng hai Độ Kiếp cảnh…
Khi cảnh giới tăng lên tới tầng chín Độ Kiếp cảnh, pháp tắc không gian vây quanh thân thể Lãnh Thanh Tùng, giống như thực chất.
Vào giờ khắc này, cuối cùng Lãnh Thanh Tùng cũng phát hiện ra phía sau bầu trời này hình như đang cất giấu một thứ gì đó!
Lãnh Thanh Tùng ngẩng đầu nhìn trời, dưới những đám mây trắng cuồn cuộn, hai đóa Thanh Liên trong mắt chợt nở rộ.
Thanh Liên cấp mười ba nở rộ, lộ ra đài sen ở giữa.
Đài sen vốn là một thể hoa sen xanh, lại lộ ra nhị hoa màu đỏ.
Thanh Liên nở hoa, nhưng lại có nhị đỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận