Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 347: Kế hoạch thăm người thân thay đổi

“Đại sư huynh à, bây giờ Đồ Đồ trở về, mọi người trong tộc vẫn có thể nhớ rõ Đồ Đồ chứ?” Hồ Đồ Đồ ngồi trên hạc bay có chút thấp thỏm hỏi âu Dương ở phía sau.
Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng đứng ở hai bên, âu Dương ngồi ở giữa mang theo đồ đã chuẩn bị về nhà thăm người thân của Đồ Đồ, Tịnh Tử và Lông Bông thì treo ở dưới hạc bay.
Mà cáo Tây Tạng Soái Ca dường như vẫn có mối thù xương máu với Thanh Khâu sơn như trước, nhắc tới có muốn cùng nhau trở về hay không, cả con hồ ly đều xù lông.
Trừ khi ta chết! Không, cho dù ta có chết, cũng không trở về!
Cáo Tây Tạng thành thật nói như vậy làm âu Dương cũng không bắt buộc.
Bỏ cáo Tây Tạng ở lại giữ nhà, tập thể Tiểu Sơn phong lại lên đường lần nữa.
âu Dương tràn đầy cảm giác mong chờ về lần xuất hành này, lần này chính là đi Thanh Khâu Hồ tộc nha! Hồ tộc đó!
Những cô hồ ly tai thú trong tranh vẽ kia đã rất chi là này nọ rồi, tướng mạo xinh đẹp kinh người cộng thêm buff hệ thú đương nhiên phải tốt tốt tốt hơn chứ.
Nhưng nói gì thì 2D vẫn luôn là 2D, lần này âu Dương ta sẽ được xem rốt cuộc có lồi có lõm của 3D khác như thế nào!
âu Dương một thân áo xanh ngồi ngay ngắn trên hạc giấy bị cắt đứt mơ màng, cười trả lời: “Đồ Đồ đáng yêu như vậy, mọi người nhất định đã kiễng chân mong ngóng chờ Đồ Đồ trở về rồi!”
“Nha!”
Hồ Đồ Đồ ồ một tiếng, sau khi được âu Dương cổ vũ nhưng trên khuôn mặt vẫn không có chút cao hứng, ngược lại lông ngốc trên đầu hơi cong lên một ít, tự lẩm bẩm: “Thực ra mọi người quên mất Đồ Đồ cũng là chuyện tốt, như vậy thì Đồ Đồ sẽ không bị mọi người chán ghét!”
âu Dương nghe thấy Hồ Đồ Đồ nói như vậy, có chút khó hiểu, nghe Đồ Đồ nói, giống như Đồ Đồ không được chào đón khi ở Thanh Khâu sơn.
Nói như thế nào cũng là linh hồ người mang huyết mạch Cửu Vĩ thiên hồ, cho dù là dựa theo tư chất thì Hồ Đồ Đồ hẳn là thành viên hoàng thất trong Hồ tộc chứ?
Không nói vạn người kính ngưỡng thì cũng phải quỳ bái chứ?
Đôi chân ngắn của Đồ Đồ không tự chủ được lắc lư, suy nghĩ không biết bay tới nơi nào, không thèm để ý: “Ở Thanh Khâu sơn, mặc dù không nói ngoài mặt, nhưng ở sau lưng mọi người đều gọi Đồ Đồ là sao chổi, tiểu hồ ly lớn bằng Đồ Đồ cũng không dám chơi với Đồ Đồ, nếu thật sự đã quên Đồ Đồ thì có phải là Đồ Đồ có thể lấy một thân phận mới trở lại Hồ tộc không?”
Trong cái miệng nhỏ tràn đầy sự ngóng trông, trong lời nói ngược lại càng muốn mọi người trong Hồ tộc có thể quên mình.
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Đồ Đồ?” âu Dương do dự hỏi.
Hồ Đồ Đồ quay đầu, trên gương mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói với âu Dương: “Đại sư huynh, Đồ Đồ không có mẹ, tất cả mọi người gọi Đồ Đồ là con hoang, hơn nữa Đồ Đồ là tội nhân của Hồ tộc, đã từng thiếu chút nữa khiến toàn bộ Hồ tộc rơi vào một tai nạn!”
Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng cũng nghe ra mùi vị không tầm thường, hai người đáp xuống trên cánh hạc giấy, nghi hoặc nhìn Hồ Đồ Đồ.
Trong lúc Hồ Đồ Đồ nói trước nói sau, âu Dương cũng hiểu được một cách đại khái.
Từ khi sinh ra Hồ Đồ Đồ chưa từng gặp được cha mẹ của mình, hơn nữa khi Hồ Đồ Đồ sinh ra, Hồ tộc đã trải qua một trận tai nạn thiếu chút nữa diệt tộc.
Trong trận tai nạn đó, một nửa tộc nhân của Hồ tộc đã bỏ mình, nguyên khí cả Hồ tộc tổn thương nặng nề.
Phàm là tộc nhân đã trải qua thảm họa đó đều mất đi người thân trong thảm họa đó.
Còn Hồ Đồ Đồ sinh ra lại trở thành mục tiêu lên án của toàn tộc.
Sự đau khổ mất đi người thân cần một chỗ phát tiết, mà chỗ phát tiết này đã trở thành Hồ Đồ Đồ.
Rất nhanh trong tộc đã truyền ra, trận tai họa diệt tộc này thực sự chính là do Hồ Đồ Đồ dẫn phát.
Những lời này cũng không phải tin đồn vô căn cứ, mà là từ trong miệng một vị trưởng lão Hồ tộc nói ra.
Lời này trong nháy mắt khiến Hồ Đồ Đồ trở thành ngọn nguồn của cơn bão dư luận.
Còn Hồ Đồ Đồ cũng bị cả tộc coi là nguồn gốc của tai họa!
Mặc dù có cao tầng che chở, nhưng ánh mắt căm thù vẫn theo Hồ Đồ Đồ lớn lên.
Người lớn lạnh lùng không nhìn, tiểu hài tử có sợ hãi có khi dễ đồng hành với nàng trước khi Hồ Đồ Đồ đến Thanh Vân tông.
Mà sự xuất hiện của Hồ Vân lại là một trong số ít ánh sáng của Hồ Đồ Đồ.
Thậm chí cái tên Hồ Đồ Đồ này cũng là Hồ Vân đặt cho nàng.
Người phụ thân Hồ Vân này thỏa mãn tất cả ảo tưởng của Hồ Đồ Đồ về phụ thân.
Mà cuộc sống sau khi đến Thanh Vân tông bổ sung cho Hồ Đồ Đồ sự vui vẻ, cho nên Hồ Đồ Đồ cũng không cảm thấy mình có gì thua kém người khác.
Hiện tại mình có phụ thân không đứng đắn, có mẹ nuôi hung dữ nhưng đối với mình rất tốt, có sư thúc tính tình tốt, cũng có sư huynh tốt nhất trên đời!
“Hiện tại Đồ Đồ rất thỏa mãn!” Đây là lời cuối cùng khi Đồ Đồ cười rồi rơi nước mắt.
Tính cách trẻ con ngây thơ lại tràn đầy sự hài lòng đối với cuộc sống hiện tại, thậm chí còn cao hứng vẫy cái đuôi.
Câu chuyện của Hồ Đồ Đồ chính là một câu chuyện như vậy, mùi vị của truyện tranh dân gian cũ rích.
Phía sau có lẽ chính là để đạt được sự tán thành của toàn tộc Hồ tộc, sau đó Hồ Đồ Đồ không ngừng cố gắng, liều mạng cứu vớt Hồ tộc một lần lại một lần, cuối cùng đạt được tán thành tất cả mọi người.
Cũ rích lại động lòng, nhiệt huyết nhưng không thiếu cảm xúc.
Nhưng đáng tiếc, âu Dương không cảm thấy như vậy!
Lãnh Thanh Tùng bên cạnh có đôi mắt lạnh như băng, trường kiếm trong ngực khẽ kêu.
Hắn đã quyết định hỏi trong Hồ tộc có kiếm tu hay không.
Mà Trần Trường Sinh bên kia thì giơ tay lên, vô số tiểu hồ ly giấy nhảy múa xung quanh Hồ Đồ Đồ, chọc cho Hồ Đồ Đồ cười ha ha.
Trần Trường Sinh cười híp mắt: “Đồ Đồ cảm thấy những con hồ ly giấy này chơi vui chứ?”
Còn chưa tới Hồ tộc, Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đã chuẩn bị một bài học cả đời khó quên cho Hồ tộc.
Cho dù đồ đệ Tiểu Sơn phong thật sự không có tài hay tư chất không được, nhưng vẫn chưa tới phiên người khác khoa tay múa chân.
Một đứa trẻ mới ra đời có thể làm gì để gây ra tai họa thì tạm thời không đề cập tới.
Nhưng sự mềm yếu vô lực khi đối diện tai họa đến cuối cùng lại bị đổ tất cả trách nhiệm ở trên người một tiểu hài tử.
Điều này tự nó có vấn đề.
Không ai sinh ra đã mang theo nguyên tội, giáo lí của Phật gia và Thượng Đế không tồn tại ở chỗ này!
Con đường dựa vào chuộc tội sống tạm bợ trên đời, khẩn cầu đời này có thể chuộc lại nguyên tội của mình để được cứu rỗi này không thể đi đến đất Cửu Châu nơi đây!
Từ lâu đã nghe nói Hồ tộc yếu đuối, không nghĩ tới yếu đuối đến nước này.
Nếu Đồ Đồ đã là hồ ly trên Tiểu Sơn phong, thế nào hai nhà cũng có thể tính là thân thích.
Có một thân thích xương mềm như vậy thì thật không dễ chịu, âu Dương quyết định bọc thép lên đùi thân thích xương mềm này.
Dù sao cũng là người một nhà, lời khách khí gì đó cứ cho qua đi.
Thẳng tay là tự hiểu mà ha?
Gió vù vù nổi lên, âu Dương không có ý định đưa Hồ Đồ Đồ về nhà thăm người thân.
Xem cô gái tai thú của Hồ tộc có bộ ngực lớn nhảy múa thì xem kiểu gì cũng là xem đúng không?
Cầm đao xem hồ ly ngực bự lẳng lơ khóc sướt mướt nhảy múa cho mình xem cũng là xem.
Trong mắt âu Dương có chút lạnh lẽo, một tay ấn lên đầu Hồ Đồ Đồ, nhẹ giọng nói: “Đồ Đồ đáng yêu như vậy, sao có thể có người còn sống mà chán ghét Đồ Đồ chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận