Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 229: Công viên trò chơi

âu Dương nhẹ nhàng ngân nga một bài đồng dao, đó là bài hát mà mình thường dỗ dành những đệ đệ muội muội trong cô nhi viện ngủ.
“Thật tốt!”
âu Dương đứng ở trong bóng tối nhìn nhà nhà đốt đèn ở đằng xa mà trong lòng cảm thấy hết sức thoải mái. Chẳng qua là có chút đáng tiếc, còn đáng tiếc cái gì thì chỉ có chính âu Dương mới biết.
Lẳng lặng nhìn thành phố ở phía xa rồi âu Dương hít sâu một hơi, chợt trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười, âu Dương từng cợt nhả kia đã trở lại!
âu Dương bỗng nhiên biến mất tại chỗ và khi xuất hiện một lần nữa thì đã đứng ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc chọc trời cao nhất thành phố này.
Tiếng gió thổi vù vù làm cho âu Dương hơi nheo mắt lại, môi âu Dương động đậy nhẹ giọng ra lệnh:
"Gió ngừng!"
Trong nháy mắt gió bão yên tĩnh lại, âu Dương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, mỉm cười rồi nói:
"Còn đang nhìn sao? Làm sao còn không chịu xuống?"
Hắn giơ tay lên nhẹ nắm lại, lập tức trong tay của âu Dương chợt có thêm một bàn tay ngọc.
Vẻ mặt của Mộ Vân Hải tràn đầy ngạc nhiên chợt xuất hiện ở giữa không trung, mà bàn tay của mình đang được âu Dương nhẹ nhàng nắm lấy.
"Chuyện gì xảy ra? Chính mình rõ ràng ở trên trời, như thế nào trong nháy mắt lại bị âu Dương kéo đến chỗ này?" Trong lòng của Mộ Vân Hải ngạc nhiên, chỗ này chính là cảnh tượng trong giấc mơ mà mình tạo ra cho âu Dương, không ngờ âu Dương có cảnh giới thấp như vậy lại có thể lập tức kéo chính mình vào chỗ này.
Bây giờ giấc mơ này hoàn toàn bị âu Dương nắm giữ rồi sao!
Nhưng Mộ Vân Hải cũng không có hoảng loạn.
Bởi vì vẻ mặt mỉm cười của âu Dương không hiểu sao lại tạo cho mình một loại cảm giác an tâm.
âu Dương nắm lấy tay Mộ Vân Hải rồi nhẹ nhàng đặt con búp bê sứ dễ vỡ ở trước mặt này xuống trên mặt đất mà cười nói:
“Lão đầu tử nhà ta không phải đã nói với ngươi chỗ này có một chỗ vui chơi sao? Ta nghĩ ta biết hắn đang nói nơi nào!”
Không đợi Mộ Vân Hải mở miệng trả lời, âu Dương đã kéo tay Mộ Vân Hải bước ra rồi nhảy xuống phía dưới.
Mộ Vân Hải theo phản xạ muốn thúc giục chân nguyên để bay lên, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không cảm giác được chân nguyên của mình, và cứ thế rơi tự do xuống phía dưới giống như người bình thường.
"A!" Mộ Vân Hải luôn luôn lạnh nhạt rốt cuộc phát ra một tiếng thét chói tai giống như một bé gái.
âu Dương và Mộ Vân Hải rơi mạnh trên mặt đất, chẳng qua điều đáng ngạc nhiên chính là con đường xi măng vốn cứng rắn lại giống như kẹo bông gòn vậy, hai người nện trên mặt đất lại càng dội bay lên cao.
Vẻ mặt của Mộ Vân Hải bối rối chọc cho âu Dương bật cười ha ha.
"Ha ha ha. Đau đau đau. Ngươi là cầm tinh con chó sao!" âu Dương đang tỏ ra đắc ý vênh váo cười to thì bị Mộ Vân Hải tức giận cắn vào cánh tay.
Răng ngà dùng sức, trong nháy mắt đeo lên cho âu Dương một bộ mặt nạ đau đớn!
"Tiểu tử thối, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Lại dám trêu đùa ta!" Trên khuôn mặt không dính khói lửa trần gian của Mộ Vân Hải nhiều hơn một tia tức giận, cũng nhiều hơn một phần lanh lợi.
âu Dương nhe răng trợn mắt xoa xoa cánh tay của mình, tiểu nương bì này còn rất dùng sức, cắn cho mình một cái dấu răng hình đồng hồ lớn như vậy.
Mộ Vân Hải liếc mắt nhìn âu Dương đang đau đến nhe răng trợn mắt. Nàng chỉnh lại làn váy có chút lộn xộn của chính mình rồi đứng dậy nhìn vào kiến trúc mà mình chưa bao giờ thấy qua này, sau đó ngạc nhiên mà mở ra cái miệng nhỏ nhắn và hỏi:
"Đây là chỗ nào?"
Mà âu Dương ở một bên cũng đứng dậy rồi nhìn kiến trúc ở trước mắt, hơi nhớ lại và nói:
"Chỗ này sao, đây là nơi sản sinh ra nụ cười và những điều tốt đẹp."
Rồi một công viên trò chơi to lớn xuất hiện trước ở mặt của âu Dương và Mộ Vân Hải!
Mộ Vân Hải đi đến trước cánh cổng lớn của công viên trò chơi, lại phát hiện cánh cổng lớn của công viên này đã khóa. Nàng muốn ngầm dùng chân nguyên thì phát hiện bây giờ mình giống như một người bình thường vậy, trong cơ thể không có chút chân nguyên nào.
Nàng nhìn âu Dương rồi tức giận mà nói:
"Ngươi rốt cuộc còn muốn thừa nước đục thả câu đến khi nào?"
âu Dương ho khan một tiếng rồi lòng đầy tự tin đi đến trước cánh cổng công viên trò chơi, sau đó khóa của công viên tự động rơi xuống.
Đẩy cánh cổng lớn của công viên ra, âu Dương hơi cúi đầu làm ra bộ dáng của một thân sĩ rồi nói:
"Chào mừng tiểu sư nương đi vào công viên trò chơi của ta!"
Vừa dứt lời, công viên trò chơi vốn yên tĩnh lập tức sáng lên vô số đèn màu, trong công viên trò chơi trống rỗng lập tức trở nên kín người hết chỗ.
Vòng xoay ngựa gỗ, tàu lượn siêu tốc, vòng đu quay và bàn xoay lớn, tất cả các trò chơi đều bắt đầu khởi động.
Tiếng cười vui vẻ của mọi người, tiếng thét chói tai, tiếng rao bán của người bán hàng rong, còn có các loại âm nhạc vui tai trong nháy mắt tràn ngập trong lỗ tai của Mộ Vân Hải.
Mộ Vân Hải đã tu luyện tại Bồng Lai tiên sơn từ khi còn nhỏ, làm sao từng thấy qua cảnh tượng sôi động như vậy. Theo phản xạ sợ hãi xã hội làm cho nàng đưa tay nắm lấy y phục của âu Dương mà căng thẳng nhìn đám người qua lại như nước chảy.
"Đây rốt cuộc là chỗ nào? Những cỗ máy to lớn kia là do trận pháp điều khiển sao? Vì cái gì ta không cảm giác được sự tồn tại của chân nguyên?" Mộ Vân Hải liên tiếp hỏi thăm, rất giống một cô nương nông thôn lần đầu tiên bước chân đến thành phố lớn vậy.
âu Dương cười lắc đầu rồi nắm lấy tay của Mộ Vân Hải mà cười nói:
"Đừng hỏi nhiều vấn đề như vậy, đến chỗ này chính là vì vui vẻ!"
Mộ Vân Hải bị âu Dương kéo đi chơi tất cả các phương tiện giải trí trong khu vui chơi. Mộ Vân Hải không có cảm giác gì về việc tàu lượn siêu tốc làm cho tim người ta đập nhanh hơn, ngược lại âu Dương ở bên cạnh thì sợ hãi và hét to lên như heo bị chọc tiết.
Sau khi chơi xong, hắn ngồi phịch trên ghế nằm và có cảm giác như đã mất đi nửa cái mạng.
Còn Mộ Vân Hải thì hoàn toàn bị tất cả những thứ mới lạ ở chỗ này gợi lên hứng thú, nên đã vứt bỏ âu Dương ngồi một mình ở trên ghế nằm để hồi hồn còn mình thì đâm đầu vào trong khu vui chơi.
Nàng chơi đến quên cả trời đất, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia tràn đầy nụ cười.
Chân của âu Dương hơi run run và tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy Mộ Vân Hải giống như bé gái đang hô to gọi nhỏ. Chính mình được ăn được chơi mà Mộ Vân Hải ở trước mắt đây lại bị tiên nhân đoạt xá từ khi còn nhỏ, nên ngay cả cơ hội chơi cũng không có.
Thân là đại tu sĩ Độ Kiếp mà chơi đến điên rồi, ngồi một vòng lại một vòng ngựa gỗ, đồng hồ quả lắc và các trò khác.
Những món ăn vặt có mùi vị độc đáo bên đường cũng không bị nàng bỏ sót.
Thẳng đến khi Mộ Vân Hải cầm nhiều hơn một quả bóng bay trong tay và ngáp một cái mới sức cùng lực kiệt trở lại bên cạnh ghế nằm, người đầy mồ hôi thơm ngồi ở bên cạnh của âu Dương mà nhẹ giọng thở dài:
"Chỗ này thật là vui!"
"Thật sao? Còn có một chỗ vui hơn nữa! Đi thôi!" âu Dương đã hồi phục lại như cũ chợt đứng người lên rồi kéo Mộ Vân Hải vừa mới ngồi xuống và đi về phía vòng đu quay lớn nhất trong khu vui chơi này.
Hai người ngồi trong buồng đu quay, theo máy móc chuyển động đưa hai người dần dần lên cao. Cả hai nhìn xuống phía dưới đều có thể thấy được rõ ràng toàn bộ khu vui chơi.
Mộ Vân Hải dựa vào trên cửa sổ và phát ra một tiếng trầm trồ, nàng mới vừa nghiêng đầu lại đã nhìn thấy hai tay của âu Dương đút vào trong ống tay áo rồi nhìn về phía xa mà mỉm cười đến xuất thần.
Ánh trăng chiếu xuống, âu Dương giống như tắm trong ánh trăng, hắn mỉm cười thản nhiên hoàn toàn không có vẻ thiếu đứng đắn của trước kia mà lại trở nên hết sức chín chắn và đáng tin cậy.
Chợt, Mộ Vân Hải nhớ đến khi mình còn bé Hồ Vân đã dẫn theo chính mình đi chơi và Hồ Vân đã từng nói với mình:
"Đợi đến khi tiểu Vân Hải lớn lên và trở thành đại mỹ nhân, sẽ có một anh hùng cái thế đến cưới ngươi!"
"Cưới ta? Giống như ngươi bị tỷ tỷ treo trên cây đánh sao?" Mộ Vân Hải khi còn bé đầy vẻ ngây thơ nhìn vào Hồ Vân rồi hỏi.
Hồ Vân lúng túng cười khan hai tiếng rồi nói ra:
"Đương nhiên không phải, vị anh hùng cái thế kia sẽ cho tiểu Vân Hải một ngôi nhà!"
Mộ Vân Hải nghĩ đến từ này, lần nữa dõi theo ánh mắt của âu Dương nhìn thấy ở phía xa xa là thành phố sáng đèn.
Không biết nghĩ đến điều gì, một rặng mây hồng nháy mắt che kín cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Thiếu nữ ôm ấp tình hoài bao giờ cũng nên thơ, cho dù là đại tu sĩ thì cũng như vậy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận