Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 62: Chỉ có người trên núi mới tu tiên

(Tiêu đề chơi chữ, chữ “tiên” /仙/ cấu tạo từ bộ “nhân - người” /亻/ và chữ “núi” /山/)
Sau khi Thường Hiểu Nguyệt nói tới sư phụ của mình, Âu Dương đã hiểu ra lão đầu tử nhà mình có tính toán gì.
Chuyện ở chỗ này nhất định là do sư phụ của hắn sắp đặt, làm vậy là để cho hắn và Lãnh Thanh Tùng có thể cắt đứt nhân quả phàm tục.
Người tu hành nhảy cũng không phải vô tình có thể ra khỏi tam giới, điều tối kỵ nhất là nhân quả giữa thế tục làm ô nhiễm đạo tâm thuần khiết của mình.
Cho nên sư phụ của hắn đã dùng phương thức này để hai người họ cắt đứt nhân quả giữa phàm tục.
Suy cho cùng hắn và Lãnh Thanh Tùng cũng đến từ nhân gian, vẫn nên rời đi từ nhân gian.
Loại chuyện nhân quả này vẫn là tự tay mình cắt đứt thì đạo tâm của mình mới có thể ổn định được.
Nhưng đến cuối cùng thì sư phụ hắn đã vạch kế hoạch cho chuyện này từ khi nào?
Có lẽ là từ khi lão Nhị nhà hắn có ước định với sư phụ sẽ quay về nhân gian mỗi lần tuyết đầu mùa, chuyện sau đó đến hang rắn lấy thân mình nuôi rắn cũng do hắn bắt đầu vạch kế hoạch tạo một vị nốt ruồi son cho lão Nhị nhà hắn.
Mặc dù sư phụ của hắn có chút không đứng đắn, nhưng lão ta vẫn luôn làm việc cẩn thận như vậy!
Nghĩ đến bảng thuộc tính mà hắn nhìn thấy khi lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ của hắn, Âu Dương cảm thấy nhất định sư phụ của hắn có lý do của riêng mình.
Sau khi suy nghĩ thông suốt tất cả các điểm mấu chốt, Âu Dương nhìn về phía lão Nhị nhà mình đang ngủ say trên giường.
Lão Nhị nhà mình thật đúng là Vị Diện chi Tử, nhưng cũng bởi vì hắn là Vị Diện chi Tử nên rất bướng bỉnh.
Suy cho cùng, thiên tài sẽ không thừa nhận sai lầm của mình mà chỉ biết lăn lộn mãi trong ngõ cụt, cho đến khi sức lực của bản thân cạn kiệt hết, từ thiên tài trở thành kẻ tầm thường, từ tuyệt sắc trở thành vô vi bất tri.
Một thiên tài không trưởng thành vĩnh viễn không đáng được chú ý, trên thế giới này ai mà không có thiên tài trên đầu.
Cùng với lối suy nghĩ không thể giải thích của sư phụ, hắn chợt hiểu ra mình nên làm những gì.
Cả một đêm sư phụ của hắn nắc hông trừ yêu còn không phải để trừ bỏ nốt ruồi son cho lão Nhị nhà hắn sao? Đúng lúc đối nghịch với ánh trăng sáng ở phàm tục của lão Nhị nhà hắn.
Điều hắn phải làm bây giờ không phải là đi thêm dầu vào lửa ở khắp nơi, mà là làm cho con Xà yêu trước mặt hoàn toàn quấn lấy sư đệ mình!
Khi nghe Âu Dương nói về ánh trăng sáng của lão Nhị nhà hắn, Thường Hiểu Nguyệt vốn đang mềm mại quyến rũ ngồi ở đầu giường tức khắc bộc phát một cỗ uy áp khiến người ta sợ hãi.
Trong lúc đó, phía sau Thường Hiểu Nguyệt mơ hồ xuất hiện một con cự mãng, đồng tử rắn màu đỏ tươi nhiếp phách nhân tâm.
"Ánh trăng sáng? Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là mỹ nhân tuyệt sắc như thế nào mà có thể khiến cho tướng công nhà ta ngày đêm nghĩ ngợi, thậm chí vượt ngàn dặm tới đây cứu nàng!" Ngoài miệng Thường Hiểu Nguyệt tỏ vẻ tò mò nhưng giọng điệu mang theo hàn khí lành lạnh khiến Hồ Đồ Đồ đang ăn quýt bên cạnh chợt thấy rùng mình.
"Chẹp chẹp, sư huynh, sao ta cảm thấy có chút lạnh!" Hồ Đồ Đồ vừa nhai quýt vừa hỏi Âu Dương.
"Lạnh? Có lẽ là thành trì về đêm hạ nhiệt độ!" Âu Dương như xem kịch vui nhìn thoáng qua Thường Hiểu Nguyệt đang xé váy mà xoa cái đầu xù lông của Hồ Đồ Đồ nói.
"Nàng đang ở nơi nào?" Thường Hiểu Nguyệt hỏi.
Âu Dương nhún nhún vai nói: "Ta và Thanh Tùng không biết thuật suy diễn, cho nên chỉ có thể ra chợ nghe ngóng tin tức."
"Hồ Vân sư thúc tính toán như thần như vậy mà không dạy thuật suy diễn bói toán cho các ngươi?Đó là bản lĩnh giữ nhà của Hồ Vân sư thúc mà!" Thường Hiểu Nguyệt kinh ngạc nói.
Lão tử là một tên phế vật Luyện Khí tầng chín ngay cả độn thuật Ngũ Hành còn không hiểu được, ngươi làm vẻ mặt kinh ngạc cái gì?
Mặc dù Âu Dương rất muốn mắng như vậy, nhưng Xà yêu trước mặt cũng không phải người ăn chay, huống chi sau lưng nàng còn có sư mẫu, cho nên hắn đành phải xấu hổ cười cười.
Thường Hiểu Nguyệt lấy ba đồng xu từ trong ngực ra.
Có một ánh sáng vàng phát ra trên ba đồng xu nhỏ, Thường Hiểu Nguyệt dùng lòng bàn tay che ba đồng xu mà nhẹ nhàng ném chúng lên trời, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Ba đồng xu nhanh chóng xoay tròn trong không trung, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng vàng, Thường Hiểu Nguyệt nhổ một sợi tóc trên đầu Lãnh Thanh Tùng, ngón tay nàng xoa nhẹ sợi tóc đang cầm, sợi tóc lập tức bốc cháy.
Ngọn lửa nhảy giữa các ngón tay của Thường Hiểu Nguyệt, Thường Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng chuyển ngọn lửa vào đồng xu, đồng xu lơ lửng giữa không trung ngừng quay và đáp xuống váy của Thường Hiểu Nguyệt.
"Hoàng cung?"
Thường Hiểu Nguyệt hơi nghi hoặc nhìn về phía mấy đồng xu, nàng có chút nghi ngờ nơi này. Nàng đã đến thành trì này được hai tháng, có thể nói nàng hiểu rõ tòa thành trì này như lòng bàn tay và đương nhiên nàng biết Hoàng cung có ý nghĩa gì với thành trì này.
Âu Dương nghe Thường Hiểu Nguyệt lẩm bẩm từ "Hoàng cung", ngay lập tức hắn hiểu được lão Hoàng đế đã đưa đám người Huyên Nhi vào Hoàng cung.
"Ngươi cũng biết nơi này?” Thường Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt hiểu rõ của Âu Dương hỏi.
"Ta cũng không biết, nhưng nơi này cũng hợp lý, dù sao cũng là nơi ở trước kia của lão công ngươi." Âu Dương gật đầu nói.
Nghe Âu Dương nói như vậy, Thường Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngủ say ở trên giường, nàng không ngờ tướng công của mình lại là một Vương gia?
Nhưng giấu người trong vương phủ ở phàm tục, thật sự cho rằng nàng không tìm thấy sao?
Vẻ mặt của Thường Hiểu Nguyệt thay đổi, nàng đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
"Oai, đó là ánh trăng sáng của lão Nhị nhà ta, sẽ không phải ngươi thật sự muốn tự tay giết tình địch chứ? Nàng chỉ là phàm nhân mà thôi!" Âu Dương gọi Thường Hiểu Nguyệt đang đi ra ngoài lại.
"Thế nào, ngươi còn muốn bao che thay cho sư đệ ngươi?" Thường Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
Hai tay Âu Dương ôm đầu, uể oải nói: "Ánh trăng sáng sở dĩ là ánh trăng sáng, vì không ngừng được tô điểm thành dung mạo hoàn mỹ trong ký ức. Nếu như ánh trăng sáng chết đi, chỉ sợ lực sát thương sẽ từ ba phần đến hai mươi phần! Ánh trăng sáng đã chết mới là nguy hiểm nhất!"
Thường Hiểu Nguyệt dừng bước, nhìn Âu Dương nói: "Ta luôn cảm thấy mình bị Hồ Vân sư thúc tính kế. Tuy rằng không biết bị tính kế cái gì, nhưng xem ra ngươi cũng biết?"
Âu Dương ngồi thẳng người, nhìn Xà yêu trước mặt nói: "Cái này làm sao có thể gọi là tính kế, ngươi muốn lấy lòng sư đệ ta đúng không? Sư phụ và ta chỉ cố gắng tác hợp cho hai người các ngươi trăm năm hạnh phúc hòa thuận viên mãn mà!"
"Nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?" Thường Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Âu Dương một hồi mới nói.
"Vừa rồi ta đã nói, ánh trăng sáng sở dĩ là ánh trăng sáng, chính là do ký ức không ngừng tô điểm mà thành, nếu như ánh trăng sáng và ký ức có sai lệch, chẳng phải ánh trăng sáng kia sẽ biến mất sao?" Âu Dương nhe răng cười, ý vị thâm trường nói.
"Ngươi muốn ta tìm mười mấy nam nhân cường tráng cho nàng..." Thường Hiểu Nguyệt vung tay làm động tác chặt chém khiến Âu Dương sợ hãi lắc đầu, yêu chính là yêu, thủ đoạn vẫn đơn giản như vậy.
Âu Dương phất phất tay, ra hiệu Thường Hiểu Nguyệt nghiêng đầu ghé sát tai về phía hắn, nhẹ giọng nói: "Nàng là ánh trăng sáng của sư đệ, ngươi là nốt ruồi son của sư đệ, nếu như ngươi đã là nốt ruồi son lại là ánh trăng sáng, vậy chẳng phải là ngươi nắm chặt sư đệ sao?"
Khà khà khà, nếu thế thật thì không phải Tu La tràng của lão Nhị nhà mình sắp đến sao?
Thường Hiểu Nguyệt nheo mắt thành một đường, ra hiệu Âu Dương nói tiếp.
Âu Dương bày ra hết kế hoạch của mình, hắn nhìn Thường Hiểu Nguyệt hưng phấn hớn hở lao ra khỏi cửa, lại quay đầu nhìn tiểu lão đệ đang nằm trên giường.
Chẳng lẽ ý của lão đầu tử là chỉ muốn dùng đạo lữ cắt đứt phàm tục thôi sao?
Nghĩ đến lão đầu tử nhà mình, Âu Dương chợt nhớ tới một câu mà lão đầu tử đã từng nói:
"Tiên nha, chỉ có người trên núi mới tu tiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận