Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 610: Binh phát Đại Linh Sơn Tự

So với trăm vạn chúng thần xao động, trong lòng Bạch Phi Vũ lại suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn.
Bây giờ thần đạo phổ biến trong thiên hạ, thậm chí lấy thế cháy lan ra đồng cỏ làn tràn toàn bộ thiên địa.
Hiện tại người người tranh giành làm thần minh!
Làm chuyện tốt, cảnh giới có thể tăng lên nhanh chóng, thậm chí còn có thể ngôn xuất pháp tùy?
Ngẫm lại mình đang khốn khổ sống trong núi, ngày qua ngày rèn luyện chân nguyên, nghiên cứu đạo pháp, cảm ngộ chí lý thiên địa.
Quả thực chính là một chân trên trời, một chân dưới đất!
Vậy ai còn tu tiên chứ?
Ngươi tu tiên sao? Dù sao thì đạo gia ta muốn đi làm thần!
Dưới sự kích thích như vậy, số lượng thần minh cũng đột nhiên tăng mạnh.
Thậm chí còn chưa đi đến nhân gian tiếp theo, việc sắc phong thần mình ở nhân gian tiếp theo đã hoàn thành!
Mọi việc thật sự quá thuận lợi, thuận lợi đến hoàn toàn không có bất kỳ trở ngại nào.
Cho dù là thần đạo xâm chiếm không ít tài nguyên của giới tu hành, mà chín tông môn lớn đứng đầu giới tu hành vẫn im lặng không phản hồi.
Thật sự giống như đã nhận mệnh, thần đạo đang hưng thịnh!
Những lão gia hỏa sống mấy ngàn năm, thậm chí vạn năm kia, đều mắt điếc tai ngơ trước tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, dường như đang mưu tính bí mật kinh thiên gì đó!
Càng như vậy, Bạch Phi Vũ càng cảm thấy hết hồn hết vía.
Nhìn như một đoàn hoa tươi tận đám, lại giống như dầu nóng trên lửa lớn.
Trăm vạn chúng thần đã nghe rất nhiều, nhưng dù sao thời gian còn ngắn, chiến lực đứng đầu vô cùng thiếu hụt so với những tông môn siêu cấp đã tồn tại ngàn vạn năm kia.
Hiện ta ngoại trừ mình, chỉ còn lại Yêu Tổ và còn ba tên tiên nhân cũ xuất công không xuất lực.
Mà Yêu Tổ với tư cách là tiên nhân cũ, mặc dù còn chân linh tiên nhân, nhưng bị chém xuống từ trong đạo, ngoại trừ tầm nhìn cao hơn, thì thực lực bản thân quả thực kéo khố.
Thật sự đánh nhau cứng đối cứng, để cho đám người Yêu Tổ cùng nhau tiến lên, e rằng cũng không đủ để một cái tát của chưởng giáo Thanh Vân tông Động Hư Tử đập chết!
Cho nên hiện tại, điều Bạch Phi Vũ lo lắng nhất chính là một khi thần đạo xây xong, liệu có người thu hoạch được thành quả của thần đạo không?
Nhưng thôi diễn vô số lần, ngoại trừ Thần Đạo đang hưng thịnh ra, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì Thần Đạo không ổn!
Không có vấn đề, mới là vấn đề lớn nhất.
Vì sao giới tu hành làm như không thấy trước thần đạo?
Vì sao những lão cẩu ẩn núp trong luân hồi, ẩn nhẫn không ra?
Vì sao tất cả mọi việc phát triển thuận lợi như vậy?
Không có vấn đề trở thành vấn đề lớn nhất!
Thần minh mở rộng thật sự quá nhanh chóng, nhanh tới mức bây giờ Bạch Phi Vũ cũng phải choáng váng.
Nhanh đến mức Bạch Phi Vũ đã không cầm được Phong Thần Bảo Thư trong tay.
Phong Thần Bảo Thư mà mình đã dựa vào khi lập thần đạo này, bây giờ đã viết đầy trăm vạn cái tên.
Mỗi cái tên tượng trưng cho một vị thần.
Mỗi vị thần cai trị một vùng đất.
Một báu vật đại biểu cho trăm vạn người như vậy, Bạch Phi Vũ thậm chí còn cảm thấy sợ hãi khi cầm nó trong tay.
Mình không hề giống như kiếp trước, nếu như thất bại thì cùng lắm là chết.
Hiện tại có sinh tử của trăm vạn thần minh giao ở trong tay của mình.
Nếu như mình thất bại, trăm vạn người kia cũng sẽ chết vì đạo theo mình.
Phong Thần Bảo Thư này cho mình tước đoạt và ban cho thần minh thần cách, có bảo vật này trong tay, mình đã có thể quy định chúng thần!
Nhưng năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao.
Nếu mình muốn quy định chúng thần, cũng phải chịu trách nhiệm với thần đạo.
Phù hộ thần đạo hưng thịnh chính là đạo của mình!
Lúc này Bạch Phi Vũ mới hiểu được, cái gọi là thần đạo, thứ mà mình muốn gánh vác nặng đến mức nào.
Thần minh chịu trách nhiệm về chúng sinh và hắn chịu trách nhiệm về thần minh.
Một khi lựa chọn sai lầm, thì chúng sinh cũng sẽ chịu khổ theo mình.
Mặc dù hiện tại mình luôn nở mày nở mặt ở trước người khác, nhưng phía sau người khác lại thường xuyên mặt ủ mày chau.
Mỗi bước đi đều phải suy nghĩ nhiều lần, giống như đi trên lớp băng mỏng.
Mỗi khi như vậy, Bạch Phi Vũ đều sẽ cảm thán, nếu như Đại sư huynh ở chỗ này thì tốt rồi.
Mặc dù đại sư huynh có chút không đứng đắn, nhưng ý đồ xấu lại rất nhiều.
Hiện tại đại sư huynh lại càng bí hiểm, dường như đã có cách nhìn về thần đạo.
Bạch Phi Vũ hạ quyết tâm, đợi sau khi sắc phong hết các nhân gian, lập tức trở về tìm đại sư huynh xin chỉ bảo, con đường thần đạo sau này rốt cuộc nên ở nơi nào.
Mà bây giờ Bạch Phi Vũ phải suy nghĩ một chuyện quan trọng hơn.
Mình sắc phong chúng thần, mà chúng thần hiện tại thực sự đang bảo vệ nhân gian.
Nhưng hiện nay thần minh lẫn lộn trong nhân gian, không những bất lợi cho sự tồn tại của Thần, mà còn bất lợi cho hoạt động của sinh linh.
Chúng thần tương lai nhất định sẽ cản trở sinh linh sinh hoạt.
Bây giờ vừa mới bắt đầu mặc dù không hiện ra, nhưng đây cũng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Chúng thần ở nhân gian cũng không phải là một chuyện tốt đối với chúng sinh.
Sinh linh lẫn lộn với chúng thần, rất dễ dàng khiến chúng thần mang theo cảm xúc cá nhân khi cần đưa ra phán đoán.
Thần vốn là thoát thai từ sinh linh, muốn hoàn toàn vứt bỏ thất tình lục dục đi thực thi thần quyền, cũng không thỏa đáng.
Cho nên sắp xếp chúng thần ở một chỗ tách ra khỏi sinh linh, đã trở thành một chuyện vô cùng cấp bách.
Thần chỉ cần để lại kim thân ở nhân gian lắng nghe cầu nguyện của sinh linh là được, lẫn lộn ở nhân gian không có bất kỳ chỗ nào đối với thần minh, hay là đối với sinh linh.
Mặc dù thiên địa rộng lớn, nhưng khắp nơi đều có sinh linh.
Cho dù là ở trong hoang mạc, cho dù là ở đỉnh núi cao, đều có vạn vật sinh linh tồn tại.
Số lượng thần minh đông đảo như vậy phải sắp xếp ở nơi nào, trở thành chuyện khiến Bạch Phi Vũ đau đầu nhất lúc này.
Hôm nay thiên cơ không hiện, bầu trời treo ngược trên đầu lại là một mối họa lớn ảnh hưởng đến thiên địa.
Mỗi một chuyện đều không phải chuyện nhỏ, mỗi một chuyện Bạch Phi Vũ đều phải tự mình đưa ra quyết định.
Đi một bước, nghĩ ba bước, đây mới là chuyện Bạch Phi Vũ đang làm.
Khi Bạch Phi Vũ còn đang suy tư, phía xa có một tiếng chim hót lanh lảnh vang lên.
Một con chim xanh khổng lồ từ phía tây bay đến, quanh thân thiêu đốt ngọn lửa màu xanh, phần đuôi kéo dài thần quang bảy màu!
Nghe thấy tiếng chim hót Bạch Phi Vũ phục hồi tinh thần, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt treo lên một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Hiện tại âu Dã Tử biến thành chim xanh được mình sắc phong Thanh Đế, quản lý toàn bộ thiên hạ ngũ nhạc sơn thần, địa vị vô cùng hiển hách, ngồi ngang hàng với mình.
Cho dù là mình báo đáp ân tình vị lão hữu này lấy thân tế kiếm vì mình.
Nhưng nụ cười này đã đọng lại trên mặt khi hắn nhìn thấy chim xanh.
Bạch Phi Vũ giơ tay lên, chim xanh đáp xuống trên ngón tay Bạch Phi Vũ.
Nhìn chim xanh có chút ủ rũ, còn có lông tơ hỗn độn ở phần bụng của chim xanh, Bạch Phi Vũ sắc mặt xanh mét thấp giọng hỏi: “Ai làm?”
Chim xanh uể oải ngẩng đầu lên, líu ríu kêu vài tiếng với Bạch Phi Vũ.
Tuy rằng chúng thần sau lưng Bạch Phi Vũ nghe không hiểu, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, Thanh Đế trong tay Thần Chủ mắng rất bẩn!
Vẻ mặt Bạch Phi Vũ càng âm trầm, thiên địa theo sắc mặt Bạch Phi Vũ biến hóa cũng bắt đầu kéo mây đen dày đặc, mơ hồ có tiếng sấm chớp.
Chúng thần sau lưng thấy Thần Chủ tức giận, mỗi người đều trợn mắt, dường như một khắc sau sẽ xé nát thứ không mở mắt nào đó thay cho Thần Chủ nhà mình!
Vạn dặm mây đen phủ đầu, thậm chí chặn ngang bầu trời treo ngược trên đầu.
Khi chim xanh nằm trên ngón tay Bạch Phi Vũ không mở miệng nữa.
Bạch Phi Vũ vẻ mặt nghiêm nghị xoay người, nhìn trăm vạn chúng thần trước mắt, sau khi nhìn lướt qua một vòng, hắn lạnh lùng nói:
“Chúng thần nghe lệnh, binh phát Đại Linh Sơn Tự phương tây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận