Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chương 371: Cảng

Lễ hội náo nhiệt trên đảo nhỏ kéo dài rất lâu, sự tích của vị Long vương nửa yêu này cũng trở thành đề tài để mọi người trên đảo nói chuyện say sưa.
Đáng tiếc ở đây không có ban đêm và ban ngày, chỉ có màu đỏ như máu.
Tiêu Phong đã sớm rời vương tọa, sau khi cải trang, hắn cùng Mã Hưng Nghiệp lặng lẽ rời khỏi Yêu tộc, đi tới hồ máu.
Tiêu Phong phấn khích, nắm chặt hai tay, từ khi hắn xuống núi đã trôi qua mấy năm, đây là lần thứ nhất gặp mặt Đại sư huynh, giống như hôm được Đại sư huynh đưa vào sơn môn vẫn là ngày hôm qua.
Mà Mã Hưng Nghiệp đứng sau lưng thì lo lắng nhìn Tiêu Phong, có mấy câu đến bên miệng nhưng không thể nói ra.
Hắn rất muốn nhắc nhở Tiêu Phong, hai người đã sớm không phải đệ tử Thanh Vân tông, thậm chí bây giờ còn có thân phận bán yêu, trong lòng Mã Hưng Nghiệp lo lắng, lần này âu Dương tới đây có phải muốn mang Tiêu Phong về Thanh Vân tông hay không?
Nếu như Tiêu Phong đồng ý, vậy tất cả những thành tựu mà bọn họ có được bây giờ sẽ đổ sông đổ bể hết.
"Tiêu sư huynh, nếu như âu Dương sư huynh muốn ngươi về Thanh Vân tông thì phải làm sao?" Mã Hưng Nghiệp vẫn không nhịn được hỏi.
"Về Thanh Vân tông? Về Thanh Vân tông làm gì?" Tiêu Phong dừng bước, kinh ngạc hỏi.
Mã Hưng Nghiệp khẽ nhíu mày, nói: "âu Dương sư huynh đột nhiên xuất hiện ở đây, thật sự quá trùng hợp, có phải vì tìm ngươi về tông môn mới cố ý tới hay không?"
Tiêu Phong nghe Mã Hưng Nghiệp nói, hắn dừng bước, suy nghĩ một lát, lắc đầu trả lời: "Ta vẫn chưa bái vào sơn môn của Thanh Vân tông, sư phụ cũng không nhận ta, ta sẽ không về, huống chi còn có các ngươi, ta càng sẽ không đi!"
Mã Hưng Nghiệp thở phào nhẹ nhõm khi nghe Tiêu Phong trả lời như đinh đóng cột, hắn nhìn bóng dáng to lớn của Tiêu Phong, trong lòng càng chắc chắn lựa chọn của mình không có sai!
Hai người tới hồ máu, có một người áo xanh ngồi dưới tán cây khô màu đỏ, trước mặt người đó có một bàn cờ, lúc thì hắn nhíu mày, lúc thì thoải mái cười to.
Một con lợn yêu ngồi đối diện bàn cờ, nếu người áo xanh buông thả thì lợn yêu hơi dè dặt.
Thiếu niên có phong thái phóng khoáng, thoải mái của cao nhân.
Tiêu Phong nhìn thấy âu Dương đang vui vẻ, bước nhanh tới, còn chưa tới gần đã nghe được giọng kiêu căng của âu Dương: "Một người một quân cờ? Đây là kĩ năng của ta! Kĩ năng, ngươi hiểu không? Chiêu này của ta tên Tụ Lý Càn Khôn! Đây không phải đi bộ! Chiêu này gọi là Di Hình Hoán Ảnh!"
Khi âu Dương cười to, quân cờ trong tay áo không ngừng rơi xuống bàn cờ, chuyện gian lận trở nên hợp lí.
Mà lợn yêu ngồi đối diện ngơ ngác nhìn âu Dương đang thay đổi vị trí quân cờ liên tục, hắn giơ quân cờ đen trong tay lên, thành thật đặt trên bàn cờ, sau đó nói: “Chém rồng! Đại nhân, ngươi thua!”
âu Dương đang thay đổi vị trí quân cờ thì ngơ ngác. Mà lợn yêu cũng ngạc nhiên nhìn bàn cờ, ta làm lợn nhiều năm, trình độ cờ vây vẫn luôn ở hạng trung bình trở xuống, nhưng với trình độ của hắn cũng có thể thắng, đây là lần đầu tiên gặp dạng đối thủ như âu Dương.
Di chuyển vị trí liên tục, chơi xấu trộm cờ, thậm chí một lần đặt mươi viên cờ trắng nhưng cuối cùng lại đẩy mình vào thế thua.
Dựa theo cách đánh cờ của âu Dương thì một con chó cũng có thể thắng ván cờ nhưng âu Dương vẫn thua, thậm chí tự tay phá hỏng tất cả đường thắng của bản thân.
Cái này không phải là ngẫu nhiên mà là số mệnh đã định sẵn hắn sẽ thua.
âu Dương ngơ ngác, lập tức vung tay lên, lật đổ bàn cờ, hậm hực nói: "Chiêu này tên Thiên Địa Đại Đồng, ta không thua!"
Rồi sực nhớ tới hồ ly con đang ngủ trên đầu mình, vội vàng giơ tay lên ôm nó xuống.
Tiêu Phong đi tới trước mặt âu Dương, cung kính cúi người nói: "Đại sư huynh, đã lâu không gặp!"
âu Dương nhìn dáng người Tiêu Phong cường tráng hơn, sống lưng thẳng hơn khi xuống núi, hắn cười, nói: “Ồ, ngươi trưởng thành rồi!”
Tiêu Phong gãi đầu, cười hì hì, lập tức nhìn thoáng qua lợn yêu còn ngồi tại chỗ. Mã Hưng Nghiệp tiến lên khách khí mời lợn yêu né tránh. Lợn yêu không biết Tiêu Phong trước mắt là ai nhưng cũng vội vàng đứng người lên khom lưng lui ra xa.
Tiêu Phong không khách khí, đặt mông ngồi đối diện âu Dương, Mã Hưng Nghiệp đứng sau lưng Tiêu Phong, làm hộ vệ.
âu Dương nhìn thấy Mã Hưng Nghiệp lập tức khen không dứt miệng: "Từ nhỏ ta đã nhìn ra tiểu tử ngươi có tiền đồ, làm hộ vệ rất giống thật!"
Tiêu Phong nhìn Đại sư huynh trước mặt cứu mình trong lúc khó khăn nhất, hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
"Thời gian dài như vậy, ngươi rất vất vả đúng không?" âu Dương nhìn Tiêu Phong, cười hỏi.
"Không, không vất vả!" Tiêu Phong thành thật đáp.
"Thật? Ở trước mặt ta đừng giả vờ mạnh mẽ, ở chỗ của ta nghỉ ngơi một chút đi!" âu Dương chắp tay, nói.
Tiêu Phong muốn quật cường nói mình không mệt, nhưng không biết vì sao nhìn thấy đôi mắt sáng của âu Dương thì đột nhiên trong lòng cảm thấy mình rất an toàn.
Hình như từ sau khi xuống núi, mình chưa từng ngủ ngon giấc.
Lúc nào cũng ở kề bên sống chết, lúc nào cũng lo lắng nguy hiểm có đến hay không? Dây thần kinh lúc nào cũng căng thẳng.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt này, hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ một giấc. Giống như ở bên ngoài thời gian dài, đột nhiên cảm thấy an toàn khi về nhà, thả lỏng tinh thần luôn căng chặt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tiêu Phong dựa vào bàn cờ ngủ thiếp đi.
âu Dương cười lắc đầu, nhìn Tiêu Phong nằm ngáy khò khò, trước mặt ta cây mạnh làm gì chứ?
Hắn nhìn về phía Mã Hưng Nghiệp sợ hãi, đang chuẩn bị đánh thức Tiêu Phong, nhẹ giọng nói: “Để hắn ngủ một giấc đi, trong khoảng thời gian này, các ngươi đặt rất nhiều gánh nặng lên vai hắn mà đã quên hắn còn nhỏ tuổi hơn ngươi, hắn vẫn là một đứa bé!”
Mã Hưng Nghiệp nhìn Tiêu Phong ngủ say thì hoảng hốt, vừa định đánh thức hắn, nhưng nghe đến âu Dương, tay khựng lại giữa không trung.
âu Dương nhẹ nhàng hát bản đồng dao quen thuộc của mình: "Ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi, mèo già tới ta đánh nó!"
Giọng hát không hợp tông nhưng lại rất hài hòa.
Vị thiên kiêu như vương giả giáng trần trước Vạn Yêu điện, bây giờ lại nằm ngủ say như một đứa trẻ trước mặt âu Dương.
Lúc này, Mã Hưng Nghiệp mới hiểu được vì sao Tiêu Phong luôn chờ mong có thể nhìn thấy vị âu Dương sư huynh này.
Cho đến bây giờ, bọn họ đều coi Tiêu Phong là mục tiêu để theo đuổi, Tiêu Phong là chỗ dựa của bọn họ, có thể bảo vệ bọn họ.
Vị Long vương dùng thủ đoạn quyết đoán giết địch, mọi việc thuận lợi, càng chiến càng mạnh nhưng cũng có chỗ dựa cho thả lỏng tinh thần. Cũng có người coi hắn là một đứa trẻ, bảo vệ hắn những lúc gặp khó khăn.
Thuyền lớn cũng có bến cảng để đỗ. Mà bến cảng của Tiêu Phong là âu Dương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận